

Đinh Trịnh Bảo Anh
Giới thiệu về bản thân



































Tỉ số của 2 và 15 là thương của phép chia 2 cho 15, kí hiệu là 2 : 15 hoặc 215.
Câu chuyện về con lừa già tự nghĩ cách thoát khỏi giếng sâu để cứu bản thân trong khi bị ông chủ “bỏ rơi” là một câu chuyện ý nghĩa, rút ra được những kỹ năng cần thiết trong cuộc sống cho mỗi người. Trong chuyện, con lừa già đã rũ bỏ lớp bùn đất và bước lên chúng để thoát khỏi giếng sâu trong sự kinh ngạc của ông chủ. Trong cuộc sống cũng vậy, mọi người trong xã hội có thể chà đạp lên bạn, khiến bạn rơi xuống “vực thẳm” nhưng những lúc khó khăn đó, đừng từ bỏ, đừng trông chờ vào sự giúp đỡ từ bất cứ ai, chính bạn hãy trút bỏ những “bùn đất” mà tiếp tục bước lên tự cứu chính bản thân mình. Khi bị rơi vào nghịch cảnh, đừng bỏ cuộc hãy bình tĩnh để tự cứu chính mình.
Phan Đình Giót sinh năm 1922, quê ở thôn Vĩnh Yên, xã Tam Quan, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh. Gia đình Giót rất nghèo. Giót phải sống cuộc đời đi ở, làm thuê từ năm 13 tuổi.
Trong truyện ngắn "Vết nứt và con kiến" của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, nhân vật kiến được mô tả đầy sắc bén và ý nghĩa. Kiến trong truyện không chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà còn mang trong mình những đặc điểm tượng trưng cho sự kiên trì, sáng tạo và lòng nhân hậu.
Đầu tiên, kiến được miêu tả là một sinh vật nhỏ bé nhưng rất kiên trì và sáng tạo trong việc tìm kiếm lối ra khỏi vết nứt. Dù phải đối diện với nhiều khó khăn và thách thức, kiến không bao giờ từ bỏ và luôn tìm cách vượt qua để đạt được mục tiêu của mình. Điều này thể hiện sự bền bỉ và quyết tâm của nhân vật kiến.
Ngoài ra, kiến cũng được mô tả là một sinh vật rất nhân hậu và chia sẻ. Truyện nhấn mạnh vào việc kiến không chỉ tìm lối thoát cho bản thân mà còn giúp đỡ các sinh vật khác trong vết nứt. Hành động này thể hiện lòng nhân ái và sự quan tâm đến cộng đồng của nhân vật kiến.
Tóm lại, nhân vật kiến trong truyện "Vết nứt và con kiến" không chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà còn là biểu tượng của sự kiên trì, sáng tạo và lòng nhân hậu. Nhờ vào những đặc điểm này, kiến đã trở thành một nhân vật đầy ý nghĩa và góp phần làm nổi bật thông điệp của câu chuyện về tinh thần lạc quan và sức mạnh của sự đoàn kết.
3
Hello, my name is Dinh Trinh Bao Anh
I'm from Viet Nam
I study at Sai Son B primary school, class 4E
Trong ba đáp án trên, hai con vật có hại là:
Đáp Án 1: con gián
Đáp Án 2: con muỗi
Lý do:
Con gián:Gián sống ở những nơi ẩm thấp, dơ bẩn, mang nhiều vi khuẩn gây bệnh.Chúng có thể làm lây lan các bệnh như tiêu chảy, kiết lỵ, thương hàn,...
Con muỗi:Muỗi là vật trung gian truyền nhiều bệnh nguy hiểm như sốt xuất huyết, sốt rét, viêm não Nhật Bản,...Vết muỗi đốt gây ngứa ngáy, khó chịu.
Gà trống:Gà trống là con vật có ích cho con người, cung cấp thực phẩm và báo thức vào buổi sáng.
Đây em nhé, chúc em học tốt
- Chúng ta cần phải có lòng yêu thương con người vì:
+ Chỉ khi có tình yêu thương con người, mỗi cá nhân mới biết cách sống đẹp hơn, sẵn sàng làm những điều tốt đẹp nhất vì người khác.
+ Đồng thời, tình yêu thương cũng khiến xã hội cũng trở nên lành mạnh, trong sáng và tốt đẹp hơn.
Với lời thơ mộc mạc, gần gũi, "Mẹ và quả" của Nguyễn Khoa Điềm đã để lại cho em những rung cảm và niềm xúc động sâu sắc. Bài thơ là lời giãi bày chân thành, dạt dào cảm xúc của người con dành cho mẹ. Hình ảnh mẹ hiện lên thật chân thực, rõ nét. Trong trái tim con, mẹ là người phụ nữ tảo tần, giàu đức hi sinh. Mẹ luôn vun vén bồi đắp cho những cây quả lớn lên. Quanh năm suốt tháng, mồ hôi mẹ cứ vậy mà nhỏ xuống để những mùa quả "lặn" rồi lại "mọc". Chính điều đó đã khiến cho người con thêm trân trọng, nâng niu, biết ơn sự hi sinh thầm lặng của mẹ. Ở hai câu thơ "Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên/ Còn những bí và bầu thì lớn xuống", tác giả đã sử dụng biện pháp đối lập, tương phản. Câu thơ vừa mang nghĩa tả thực, vừa mang ý nghĩa biểu trưng sâu sắc. Cả con và bầu, bí đều lớn lên từ đôi bàn tay cần mẫn và tình yêu thương của mẹ. Người con muốn bày tỏ tấm lòng biết ơn sâu sắc dành cho mẹ, người đã vì con mà vất vả, nhọc nhằn. Đến khổ thơ cuối cùng, nhân vật trữ tình "hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi". Tác giả lấy hình ảnh "bàn tay mẹ mỏi" để chỉ người mẹ đã già yếu, đến cái tuổi "gần đất xa trời". Hai dòng thơ cuối: "Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi/ Mình vẫn còn một thứ quả non xanh" đã diễn tả được tâm trạng lo lắng, trăn trở, pha chút ân hận của nhân vật trữ tình. Chủ thể trữ tình lo rằng mẹ già rồi mà mình vẫn còn vụng dại, chưa kịp khôn lớn, trưởng thành. Để thể hiện một cách sâu sắc nội dung, tác giả đã sử dụng hàng loạt các biện pháp tu từ độc đáo như ẩn dụ, so sánh, hoán dụ, nói giảm nói tránh và hình ảnh gần gũi, giản dị. Qua tác phẩm, em càng thêm trân trọng những phút giây được ở bên mẹ của mình.
Thể hiện đạo lý Uống nước nhớ nguồn. Là ngày hội truyền thống của Người Việt tưởng nhớ công lao dựng nước của Hùng Vương.