

Nguyễn Thùy Linh
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài là tự sự.
Câu 2: Tình huống truyện của đoạn trích là việc thằng Bào, một đứa ở đợ mười hai tuổi, bị bà chủ độc ác sai tìm cách bắt con chim vàng quý hiếm cho cậu chủ là thằng Quyên mười tuổi. Trong quá trình tìm bắt chim, Bào vừa phải chịu đựng sự áp bức, đánh đập của bà chủ, vừa phải đối diện với sự vô tư, thậm chí có phần ích kỷ của cậu chủ. Cuối cùng, Bào bị ngã từ trên cây xuống đất bị thương nặng, còn con chim vàng cũng chết.
Câu 3: Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba. Tác dụng của ngôi kể này là:
- Tạo sự khách quan: Người kể chuyện đứng ngoài câu chuyện, thuật lại các sự việc, hành động, lời nói và cả diễn biến tâm lý của các nhân vật một cách trung thực, không bị giới hạn bởi điểm nhìn của một nhân vật cụ thể.
- Mở rộng phạm vi phản ánh: Người kể có thể dễ dàng đi sâu vào nội tâm của nhiều nhân vật, miêu tả khung cảnh, diễn biến sự việc ở nhiều thời điểm và không gian khác nhau, giúp người đọc có cái nhìn toàn diện về câu chuyện.
- Thể hiện rõ thái độ của tác giả: Dù không trực tiếp tham gia vào câu chuyện, người kể vẫn có thể lựa chọn chi tiết, ngôn ngữ để thể hiện sự đồng cảm, xót thương đối với nhân vật Bào và sự phê phán đối với sự độc ác của bà chủ.
Câu 4: Chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai” có ý nghĩa sâu sắc:
- Thể hiện sự tuyệt vọng và cô đơn tột cùng của Bào: Trong cơn nguy kịch, Bào mong mỏi một sự giúp đỡ, một bàn tay cứu vớt. Hình ảnh bàn tay mẹ thằng Quyên xuất hiện như một tia hy vọng mong manh. Tuy nhiên, nỗ lực "với tới, với mãi" mà không được cho thấy sự cô độc, không ai thực sự quan tâm đến số phận của em.
- Tái hiện sự thờ ơ, vô cảm của mẹ thằng Quyên: Thay vì cứu giúp Bào đang bị thương nặng, bà ta lại chỉ quan tâm đến con chim vàng đã chết. Bàn tay thò xuống không phải để nâng đỡ Bào mà là để nhặt xác chim. Điều này phơi bày sự lạnh lùng, ích kỷ và coi thường mạng sống của người ở đợ.
- Gợi lên sự đối lập sâu sắc giữa thân phận của Bào và con chim: Cả hai đều là nạn nhân, nhưng con chim chết lại được mẹ thằng Quyên thương xót, còn Bào thì bị bỏ mặc trong đau đớn. Chi tiết này càng làm nổi bật sự bất công và bi kịch trong cuộc đời của Bào.
Câu 5: Nhân vật cậu bé Bào trong đoạn trích hiện lên là một người hiền lành, nhẫn nhịn nhưng cũng có sự phản kháng yếu ớt. Em phải chịu đựng sự áp bức, đánh đập tàn nhẫn của bà chủ chỉ vì món nợ của mẹ. Dù căm tức, em vẫn sợ hãi và cố gắng thực hiện yêu cầu vô lý của cậu chủ. Hành động dùng mưu mẹo để bắt chim (dùng bẫy, xin chuối) cho thấy sự thông minh và cố gắng của em. Tuy nhiên, cuối cùng, sự cố gắng ấy lại dẫn đến tai nạn thương tâm.
Câu 1:
Truyện ngắn "Con chim vàng" của Nguyễn Quang Sáng mở ra một góc khuất trong xã hội cũ, nơi thân phận con người bị chà đạp bởi áp bức và sự vô cảm. Nhân vật Bào, một cậu bé mười hai tuổi phải gánh chịu món nợ của mẹ, trở thành biểu tượng cho những kiếp người nhỏ bé, bất hạnh. Tình huống truyện xoay quanh yêu cầu phi lý của bà chủ: bắt con chim vàng quý hiếm cho cậu Quyên. Hành trình bắt chim của Bào không chỉ là chuỗi những khó khăn, nguy hiểm mà còn phơi bày sự đối lập sâu sắc giữa sự ngây thơ, ích kỷ của cậu chủ và nỗi sợ hãi, sự nhẫn nhịn đến đáng thương của Bào. Ngòi bút tác giả đã khắc họa sinh động diễn biến tâm lý của Bào, từ sự căm tức đến nỗi sợ hãi, rồi lại cố gắng tìm cách hoàn thành nhiệm vụ. Chi tiết Bào bị ngã từ trên cây xuống, còn mẹ thằng Quyên chỉ quan tâm đến con chim đã chết, là một đòn giáng mạnh vào lòng trắc ẩn của người đọc. Hình ảnh "Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai" là một ẩn dụ đầy sức nặng về sự cô đơn, tuyệt vọng và sự thiếu vắng tình người. Qua câu chuyện về con chim vàng và số phận bi thảm của Bào, Nguyễn Quang Sáng đã lên tiếng tố cáo sự bất công, sự tàn nhẫn của xã hội và khơi gợi lòng thương cảm sâu sắc đối với những mảnh đời nghèo khổ.
Câu 2:
Có bao giờ bạn nghe được một tiếng lá rơi, thấy được chồi non mới nhú, hay đã nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của mẹ, hôn lên đôi mắt đầy nếp nhăn của cha để nhận ra rằng họ già đi hay chưa? Bạn đã lắng nghe tiếng chim hót chào mừng ngày mới, lắng nghe tiếng rì rào bất tận trên những cánh đồng quê? Hay bạn đã chạm vào cánh hoa mềm mại của bó cúc trắng tinh, hay thử vuốt ve bộ lông mượt mà của chú mèo con bên nhà? Nếu chưa thì tôi đã may mắn hơn bạn rất nhiều, vì tôi làm được những thứ đó. Cuộc sống là bức tranh lung linh trong mắt tôi, là bản nhạc trầm bổng qua tai tôi và là cuộc sống yêu thương trong trái tim tôi...
Tình yêu thương chính là một trong những điều không thể nào thiếu được trong cuộc sống. Thực sự thì tình yêu thương giúp con người trở nên hạnh phúc, và cũng có được sự vui vẻ. Thật không sai chút nào khi người ta nói rằng một con người biết yêu thương chính là người có nhân cách đẹp, và luôn hướng đến những thứ tốt đẹp, hoàn mỹ hơn.
Đầu tiên chúng ta phải hiểu được tình yêu thương là gì? Tình yêu thương được hiểu đó chính là sự sẻ chia mà mỗi người dành cho nhau, một thứ tình cảm thiêng liêng xuất phát từ nơi con tim. Tình yêu thương định nghĩa dễ nhất đó cũng chính là sự đồng cảm và như cũng chất chứa được tinh thần nhân loại mà con người dành cho con người. Thực sự trong cuộc sống này thì chính tình yêu thương có vô vàn hình trạng, nó như một viên đá ngũ sắc lung linh và đẹp đến mê mẩn. Những điều này dường như tuy nó vô hình nhưng lại hữu hình, đồng thời tình thương cũng như lại luôn luôn xuất hiện vào cuộc sống hằng ngày.
Không chỉ tình thân mà chính tình thân những người bạn là người xa lạ, được gắn kết với chúng ta bởi chính những sự chia sẻ. Ta như cũng nhận thấy được cũng chính bởi niềm vui và nỗi buồn, bởi các cuộc trò chuyện, bởi sự giúp đỡ. Không những thế ta như cũng nhận thấy được cũng chính trên đường đời sẽ xuất hiện rất nhiều tình yêu thương. Và đáng nói nhất đó chính là tình yêu, tình yêu được định nghĩa đó là sự đồng điệu của hai tâm hồn, một chủ đề mà các nhà thơ như Xuân Diệu, Huy Cận, Xuân Quỳnh, Puskin,… Tất cả họ dường như cũng đã lại viết lên những câu thơ, trong đó cũng chính là những bài tình ca ngọt ngào để ca ngợi tình yêu, mang đến một sự thăng hoa bất tận. Thế rồi khi tình thương như lớn hơn thì đó trở thành tình yêu đất nước, dân tộc. Điều này cũng có thể nhận thấy được rằng chính con người chúng ta sống trên cùng một tổ quốc, cùng một mảnh đất, chung tiếng nói và màu da vì thế, chúng ta dành tình cảm như thật khăng khít đó để có thể mà dành cho nhau.
Tình yêu thương thực sự nó được ví như thật giống như một chiếc túi khổng lồ mà nhân loại không định nghĩa sao cho tường tận được. Ta như nhận thấy được tình yêu thương thực sự trìu tượng đến mức khó hiểu. Tình yêu thương đơn giản đó cũng chính là khi chúng ta mà nhìn đứa trẻ mồ côi như đang lặng lẽ nằm ở hàng ghế đá, nhìn cụ già đang mon men đi xin ăn. Và làm sao ta có thể không động lòng khi chúng ta nhìn người dân miền trung đang chịu những cơn bão, người thì bị chết, gia đình li tán và của cải bị mất mát. Ta như nhận thấy được cũng chính vì tình yêu thương chính là sự lo lắng cho người với người, dù chưa từng gặp mặt, dù chị là sự lướt qua nhanh chóng. Còn có những người luôn cố gắng cho đi mà không bao giờ nghĩ nhận lại cho riêng mình cả.
Có ai đó đã từng nói rằng “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực, mà nơi lạnh nhất là nơi thiếu tình thương”. Thực sự đây là một câu nói rất ý nghĩa. Tình thương như có thể giúp cho con người chúng ta xua đi mọi những u tối trong cuộc đời. Thay vào đó cũng chính là những tia sáng ấm áp của tình thương.
Tình yêu thương là hạnh phúc của con người. chúng ta phải có tunhf thương để đem lại hạnh phúc. Phải nuôi dưỡng tình thương đó lan rộng ra cọng đồng. Không những đem lại hạnh phúc cho người khác mà là hạnh phúc cho chính mình.