Nguyễn Hoàng Mai

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Hoàng Mai
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Trong "Mãi mãi tuổi hai mươi", Nguyễn Văn Thạc bộc lộ nỗi day dứt, trăn trở trước hiện thực tàn khốc và khát vọng được cống hiến cho đất nước. Hình ảnh “em bé miền Nam đập tay lên vũng máu” đầy ám ảnh, vừa tố cáo tội ác chiến tranh, vừa khơi dậy lòng căm thù giặc và ý chí đấu tranh. Với giọng văn sôi nổi, dồn dập, tác phẩm thể hiện tinh thần quyết tâm, thôi thúc hành động của người chiến sĩ trẻ. Ngược lại, đoạn trích "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" mang màu sắc trầm hơn, thể hiện sự chiêm nghiệm sâu sắc về tuổi trẻ và lý tưởng. Nữ bác sĩ Đặng Thùy Trâm tiếc nuối những năm tháng thanh xuân bị chiến tranh cướp đi, nhưng vẫn khẳng định rằng: “Ước mơ bây giờ là đánh thắng giặc Mỹ, là Độc lập, Tự do của đất nước”. Nếu anh chiến sĩ Thạc thể hiện sự sục sôi, cháy bỏng thì chị bác sĩ Thùy Trâm lại suy tư, chiêm nghiệm về chiến tranh và con người lúc bấy giờ. Cả hai đoạn trích đều thể hiện tâm tư, suy nghĩ của thế hệ thanh niên thời chiến, nhưng mỗi đoạn lại mang một sắc thái riêng. Dù khác biệt về giọng điệu, song cả hai đều phản ánh tinh thần yêu nước và khát khao cống hiến của thế hệ trẻ trong thời kì kháng chiến.

Câu 2:

Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng, và mỗi chúng ta đều phải lựa chọn giữa việc dừng lại trong vùng an toàn hay bước ra đối mặt với những đổi thay. "Hội chứng Ếch luộc" là một hình ảnh ẩn dụ sâu sắc về sự trì trệ trong cuộc sống: khi con người quá quen thuộc với sự ổn định, họ dần mất đi động lực để phát triển, để rồi một ngày nhận ra mình đã bị guồng quay của thời gian bỏ lại phía sau. Là một người trẻ, tôi tin rằng sự thay đổi không chỉ là lựa chọn, mà còn là một điều tất yếu để ta không ngừng trưởng thành.

Có lẽ ai cũng từng bị cám dỗ bởi sự an nhàn. Một công việc ổn định, một cuộc sống không quá sóng gió dường như là giấc mơ của nhiều người. Nhưng sự ổn định ấy, nếu kéo dài quá lâu, lại giống như một chiếc kén vô hình, giam giữ chúng ta trong sự tĩnh lặng đến mức lãng quên cả những khát vọng từng cháy bỏng. Khi thế giới không ngừng vận động, khi mọi giá trị có thể thay đổi từng ngày, nếu ta không tự làm mới mình, không tự thử thách bản thân, thì chẳng khác nào đứng yên giữa dòng chảy của thời đại. Câu chuyện của Steve Jobs, người sáng lập Apple đã chứng minh rằng con người đã không ngừng tự thay đổi mình. Trước khi trở lại với Apple sau một thời gian bị sa thải, ông đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách. Mặc dù Apple lúc đó đã là một công ty ổn định và thành công, nhưng chính sự thay đổi, việc dám từ bỏ vùng an toàn đã giúp ông mang lại những đổi mới vĩ đại cho công ty. Những quyết định táo bạo, dám thử sức với những sáng tạo mới mẻ đã đưa Apple từ một công ty đứng bên bờ vực phá sản trở thành một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới. Steve Jobs đã cho thấy rằng, nếu không dám thay đổi, thậm chí là thất bại, chúng ta sẽ không bao giờ đạt được những điều lớn lao.

Thay đổi không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nó có thể đi kèm với những bất trắc, những vấp ngã, thậm chí là cả nỗi cô đơn khi ta bước đi trên con đường chưa từng ai dám thử. Nhưng chính những khó khăn đó mới khiến con người trở nên mạnh mẽ, khiến ta hiểu rõ hơn về bản thân, về điều ta thực sự mong muốn trong cuộc đời. Nếu một ngày nào đó, ta nhìn lại và thấy mình vẫn giậm chân tại chỗ, chẳng phải đó mới là điều đáng sợ nhất hay sao? Tất nhiên, không ai nói rằng thay đổi đồng nghĩa với sự vội vã hay chạy theo những điều vô định. Quan trọng hơn hết là ta biết mình muốn gì, hiểu rõ đâu là hướng đi phù hợp. Sự thay đổi có ý nghĩa không phải ở việc ta đi nhanh hay chậm, mà ở việc ta không ngừng tiến về phía trước, dù bằng những bước chân nhỏ bé nhất.

Có lẽ, tuổi trẻ không phải là khoảng thời gian để ta tìm kiếm sự an toàn tuyệt đối, mà là quãng đường để ta dám mạo hiểm, dám thử và dám sai. Tôi chọn cách bước ra khỏi vùng an toàn của mình, không phải vì tôi không sợ hãi, mà vì tôi hiểu rằng, chỉ khi dám đón nhận những đổi thay, tôi mới thực sự sống một cuộc đời trọn vẹn.


Câu 1: Văn bản trên thuộc thể loại nhật kí

Câu 2: Tính phi hư cấu của văn bản được thể hiện qua:

+ Thời gian: Ngày 15.11.1971, 29.2.1968

+ Những nhân vật có thật: Phạm Tiến Duật, Triệu Bôn

Câu 3:

- Biện pháp tu từ điệp ngữ: "ta không quên, ta không quên"

- Tác dụng:

+ Nhấn mạnh sự khắc sâu vào tâm trí của nhân vật, thể hiện quyết tâm không bao giờ lãng quên hình ảnh đau thương này.

+ Góp phần tạo nên giọng văn dứt khoát, đầy cảm xúc, đồng thời bộc lộ lòng căm phẫn trước tội ác chiến tranh.

+ Hình ảnh giàu sức gợi: Hình ảnh đau thương, xót xa về hậu quả chiến tranh, sự phẫn nộ và đồng cảm sâu sắc từ người đọc đối với những mất mát mà nhân dân miền Nam phải chịu đựng và là lời tố cáo mạnh mẽ tội ác của kẻ thù, đồng thời khơi gợi tinh thần đấu tranh và quyết tâm bảo vệ đất nước.

Câu 4:

Trong đoạn trích "Mãi mãi tuổi hai mươi", chiến sĩ Nguyễn Văn Thạc đã kết hợp linh hoạt nhiều phương thức biểu đạt để truyền tải chân thực cảm xúc và suy tư của mình. Phương thức tự sự giúp tái hiện những cảnh bom đạn tàn khốc, miêu tả làm nổi bật hình ảnh đau thương như “em bé miền Nam đập tay lên vũng máu”. Xen lẫn đó là biểu cảm, thể hiện nỗi day dứt, khao khát cống hiến: “Ta biết giấu mặt vào đâu khi đường Trường Sơn không có dấu chân ta?” Đồng thời, nghị luận xuất hiện qua những câu hỏi trăn trở về trách nhiệm với Tổ quốc. Sự kết hợp này làm cho văn bản vừa chân thực, vừa giàu cảm xúc, khơi gợi lòng yêu nước sâu sắc

Câu 5:

Đọc đoạn trích "Mãi mãi tuổi hai mươi", tôi không khỏi xúc động và khâm phục trước tâm hồn cao đẹp, lý tưởng trong sáng của một người lính trẻ thời chiến. Những dòng nhật ký của Nguyễn Văn Thạc không chỉ tái hiện sự khốc liệt của bom đạn mà còn chứa đựng nỗi day dứt, khao khát cống hiến cho Tổ quốc. Trong đó, hình ảnh “em bé miền Nam đập tay lên vũng máu” để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi. Chi tiết này gợi lên một nỗi đau tột cùng, một tuổi thơ bị chiến tranh cướp mất, làm bật lên sự tàn khốc và phi nghĩa của bom đạn kẻ thù. Đồng thời, hình ảnh ấy cũng là lời nhắc nhở về sự hy sinh và lòng yêu nước cháy bỏng của thế hệ đi trước, khiến tôi càng trân trọng hòa bình hôm nay và thêm biết ơn những người đã ngã xuống vì đất nước.

a. Anh Mạnh đã vi phạm quyền được bảo vệ, chăm sóc sức khỏe, nghỉ ngơi, giải trí, rèn luyện thân thể; quền được phục vụ về chuyên môn y tế; vi phạm nghĩ vụ chấp hành pháp luật cũng như tôn trọng quyền được bảo đảm an sinh xã hội của người khác.

b. Đôi với bản thân anh Mạnh, hành vi của anh có thể gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của anh. Bên cạnh đó, hành vi của anh cũng gây ảnh hưởng không nhỏ tới cộng đồng. Bởi hành vi của anh Mạnh có thể deex gây lây lan dịch bệnh cho cộng đồng. Trong trường hợp bệnh nặng, sức khỏe không đảm bảo, điều này có thể gây nguy hiểm tới sức khỏe, tính mạng của khách hàng.

Em không đồng tình với việc làm của chị Minh. Vì khi muốn kinh doanh mặt hàng nào đó, ta phải có nghĩa vụ đăng ký giấy phép kinh doanh với cơ quan có thẩm quyền. Khi đó chị Minh mới có quyền kinh doanh theo quy định của Pháp luật. Việc làm củng chị Minh không chỉ vi phạm quyền và nghĩa vụ của công dân trong Kinh doanh và còn vi phạm nghĩa vụ của công dân khi không nộp thuế. Những việc làm của chị Minh có tể dẫn tới những hậu quả không mong muốn như bị truy cứu trách nhiệm dân sự/ hình sự, phải nộp bù thuế,...