

Trương Hoàng Mai
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Trong thời đại công nghệ hiện nay, con người đang ngày càng phụ thuộc vào công nghệ Al trong nhiều lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống. Trí tuệ nhân tạo Al hỗ trợ tăng cường hiệu quả công việc, giảm các nguy cơ sai sót cao và tiết kiệm thời gian như trong y tế, Al có thể hỗ trợ chuẩn đoán bệnh một cách tương đối chính xác. Trong giáo dục, Al tạo ra các chương trình học phù hợp với mỗi học sinh. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào trí tuệ nhân tạo Al cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Một trong những vấn đề đáng lo ngại là việc mất đi khả năng ra quyết định độc lập của mỗi con người, khi mà trí tuệ nhân tạo Al có thể kiểm soát thay con người quyết định, và chi phối hành động cùng với đó là những suy nghĩ đơn giản của một con người có thể làm. Theo sau là sự phát triển ngày càng tăng của trí tuệ nhân tạo có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm, gia tăng tỷ lệ thất nghiệp của một quốc gia lên cao, khi mà công nghệ đủ hiện đại để thâu tóm toàn bộ các lĩnh vực trong đời sống. Qua đó, dù cho trí tuệ nhân tạo mang lại rất nhiều lợi ích và giúp con người tiết kiệm được thời gian, dù vậy vẫn phải sử dụng công nghệ một cách tỉnh táo và giữ vững lập trường của bản thân giữa tiến bộ công nghệ và phát triển nhân văn.
Câu 2:
Bài thơ "Đừng chạm tay" của tác giả Vũ Thị Huyền Trang đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng và những suy ngẫm về kiếp người, về sự hữu hạn và những giá trị tinh thần bền vững. Với một giọng điệu trầm lắng, hình ảnh thơ giàu sức gợi và ngôn ngữ hàm súc, tác phẩm đã vẽ nên một bức tranh vừa thực vừa ảo, vừa gần gũi lại vừa mang đậm tính triết lý.
Bài thơ "Đừng chạm tay" tập trung khắc họa hình ảnh một cụ già ngồi nơi cuối đường dốc, một hình ảnh mang tính biểu tượng sâu sắc. Cụ già không chỉ là một con người cụ thể mà còn là hiện thân của thời gian, của những trải nghiệm và ký ức đã phai nhạt. Việc "khách nào đến đây cũng gặp một cụ già" cho thấy sự phổ quát của quy luật thời gian và sự hữu hạn của đời người. Cụ già "ngồi sưởi nắng trên đầu dốc", một hình ảnh tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sự chờ đợi, có lẽ là chờ đợi một điều gì đã qua, một ký ức xa xôi. Câu thơ:
"Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ
Đi lạc trong thế giới một người già"
Mở ra một không gian đặc biệt – "thế giới một người già". Đây không chỉ là không gian vật lý mà còn là không gian của tâm hồn, của những ký ức chồng chất, nơi mà ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh. Người khách hỏi đường, một hành động mang tính tìm kiếm, nhưng lại lạc vào chính thế giới nội tâm của cụ già, cho thấy sự khó khăn, thậm chí là bất khả trong việc thấu hiểu hoàn toàn một con người, đặc biệt là những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời. Những khổ thơ tiếp theo càng làm rõ hơn sự cô đơn và những ký ức mờ nhạt của cụ:
"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ
Là con đường cụ già từng tới
Là con đường khách không mong đợi
Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo"
Gợi lên dòng chảy thời gian tuyến tính của người khách và dòng chảy hồi tưởng đan xen của cụ già, "Là con đường khách không mong đợi", "Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo" nhấn mạnh sự khác biệt trong nhận thức và trải nghiệm giữa người trẻ và người già. Thế giới của người già dường như khép kín, không còn những thông điệp rõ ràng để truyền đạt cho thế hệ sau.
"Nơi dừng chân chỉ thấy tiếng gió reo
Chẳng có tên trong bản đồ du lịch
Thưa thớt dấu chân người lui tới
Còn nguyên sơ kí ức người già"
Vẽ nên một không gian vắng lặng, tách biệt với sự ồn ào của cuộc sống hiện đại. Nơi đó chỉ còn tiếng gió, âm thanh của sự vô thường, và những ký ức nguyên sơ, chưa bị thời gian làm phai mờ trong tâm trí cụ già.Sự tương phản giữa:
"Cũng có khi khách chẳng thể nhận ra
Nơi mình đến có gì mà lưu luyến"
Và những hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc"," Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" càng làm nổi bật sự khác biệt trong cảm nhận về không gian và thời gian. Người trẻ có thể không cảm nhận được những giá trị ẩn sâu trong những hình ảnh bình dị, nhưng đối với người già, đó có thể là cả một trời ký ức, một phần của cuộc đời đã qua.Lời khuyên:
"Khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi
Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống
Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ
Đừng khuấy lên kí ức một người già."
Là một lời nhắn nhủ đầy tính nhân văn. Nó thể hiện sự tôn trọng đối với thế giới nội tâm của người già, một thế giới mong manh và dễ tổn thương. Việc "đừng khuấy lên kí ức một người già" không chỉ là sự tế nhị mà còn là sự chấp nhận quy luật của thời gian và sự khác biệt giữa các thế hệ. Bài thơ sử dụng nhiều biện pháp tu từ đặc sắc, góp phần tạo nên hiệu quả biểu cảm sâu sắc. Hình ảnh thơ vừa cụ thể "cụ già, con dốc, nắng, sương, núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc, khối bê tông,..", vừa mang tính biểu tượng cao "con đường, thế giới một người già, ký ức,..". Sự kết hợp này giúp bài thơ vừa gần gũi, dễ hình dung, vừa gợi mở những suy tư triết lý. Giọng thơ trầm lắng, suy tư, đôi khi pha chút nỗi buồn man mác, phù hợp với nội dung và hình ảnh được miêu tả. Cách sử dụng ngôn ngữ giản dị, tự nhiên nhưng lại giàu sức gợi, đặc biệt là trong việc diễn tả những trạng thái cảm xúc và những ký ức mơ hồ. Bài thơ "Đừng chạm tay" được triển khai một cách mạch lạc, từ việc giới thiệu hình ảnh cụ già và không gian xung quanh, đến việc khám phá thế giới nội tâm của cụ, và cuối cùng là lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa. Sự chuyển đổi nhịp nhàng giữa các khổ thơ giúp người đọc dễ dàng theo dõi và cảm nhận được thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm vào từng câu từ trong bài thơ
Bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một tác phẩm giàu giá trị nội dung và nghệ thuật. Bằng việc khắc họa hình ảnh một cụ già nơi cuối đường dốc, tác giả đã gợi lên những suy ngẫm sâu sắc về thời gian, sự hữu hạn của đời người và giá trị của những ký ức. Với ngôn ngữ hàm súc, hình ảnh thơ giàu sức gợi và giọng điệu trầm lắng, bài thơ đã chạm đến những miền sâu thẳm trong tâm hồn người đọc, để lại một dư âm khó phai trong thâm tâm người đọc.
Câu 1:
Trong thời đại công nghệ hiện nay, con người đang ngày càng phụ thuộc vào công nghệ Al trong nhiều lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống. Trí tuệ nhân tạo Al hỗ trợ tăng cường hiệu quả công việc, giảm các nguy cơ sai sót cao và tiết kiệm thời gian như trong y tế, Al có thể hỗ trợ chuẩn đoán bệnh một cách tương đối chính xác. Trong giáo dục, Al tạo ra các chương trình học phù hợp với mỗi học sinh. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào trí tuệ nhân tạo Al cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Một trong những vấn đề đáng lo ngại là việc mất đi khả năng ra quyết định độc lập của mỗi con người, khi mà trí tuệ nhân tạo Al có thể kiểm soát thay con người quyết định, và chi phối hành động cùng với đó là những suy nghĩ đơn giản của một con người có thể làm. Theo sau là sự phát triển ngày càng tăng của trí tuệ nhân tạo có thể dẫn đến tình trạng mất việc làm, gia tăng tỷ lệ thất nghiệp của một quốc gia lên cao, khi mà công nghệ đủ hiện đại để thâu tóm toàn bộ các lĩnh vực trong đời sống. Qua đó, dù cho trí tuệ nhân tạo mang lại rất nhiều lợi ích và giúp con người tiết kiệm được thời gian, dù vậy vẫn phải sử dụng công nghệ một cách tỉnh táo và giữ vững lập trường của bản thân giữa tiến bộ công nghệ và phát triển nhân văn.
Câu 2:
Bài thơ "Đừng chạm tay" của tác giả Vũ Thị Huyền Trang đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng và những suy ngẫm về kiếp người, về sự hữu hạn và những giá trị tinh thần bền vững. Với một giọng điệu trầm lắng, hình ảnh thơ giàu sức gợi và ngôn ngữ hàm súc, tác phẩm đã vẽ nên một bức tranh vừa thực vừa ảo, vừa gần gũi lại vừa mang đậm tính triết lý.
Bài thơ "Đừng chạm tay" tập trung khắc họa hình ảnh một cụ già ngồi nơi cuối đường dốc, một hình ảnh mang tính biểu tượng sâu sắc. Cụ già không chỉ là một con người cụ thể mà còn là hiện thân của thời gian, của những trải nghiệm và ký ức đã phai nhạt. Việc "khách nào đến đây cũng gặp một cụ già" cho thấy sự phổ quát của quy luật thời gian và sự hữu hạn của đời người. Cụ già "ngồi sưởi nắng trên đầu dốc", một hình ảnh tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sự chờ đợi, có lẽ là chờ đợi một điều gì đã qua, một ký ức xa xôi. Câu thơ:
"Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ
Đi lạc trong thế giới một người già"
Mở ra một không gian đặc biệt – "thế giới một người già". Đây không chỉ là không gian vật lý mà còn là không gian của tâm hồn, của những ký ức chồng chất, nơi mà ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh. Người khách hỏi đường, một hành động mang tính tìm kiếm, nhưng lại lạc vào chính thế giới nội tâm của cụ già, cho thấy sự khó khăn, thậm chí là bất khả trong việc thấu hiểu hoàn toàn một con người, đặc biệt là những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời. Những khổ thơ tiếp theo càng làm rõ hơn sự cô đơn và những ký ức mờ nhạt của cụ:
"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ
Là con đường cụ già từng tới
Là con đường khách không mong đợi
Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo"
Gợi lên dòng chảy thời gian tuyến tính của người khách và dòng chảy hồi tưởng đan xen của cụ già, "Là con đường khách không mong đợi", "Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo" nhấn mạnh sự khác biệt trong nhận thức và trải nghiệm giữa người trẻ và người già. Thế giới của người già dường như khép kín, không còn những thông điệp rõ ràng để truyền đạt cho thế hệ sau.
"Nơi dừng chân chỉ thấy tiếng gió reo
Chẳng có tên trong bản đồ du lịch
Thưa thớt dấu chân người lui tới
Còn nguyên sơ kí ức người già"
Vẽ nên một không gian vắng lặng, tách biệt với sự ồn ào của cuộc sống hiện đại. Nơi đó chỉ còn tiếng gió, âm thanh của sự vô thường, và những ký ức nguyên sơ, chưa bị thời gian làm phai mờ trong tâm trí cụ già.Sự tương phản giữa:
"Cũng có khi khách chẳng thể nhận ra
Nơi mình đến có gì mà lưu luyến"
Và những hình ảnh "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc"," Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" càng làm nổi bật sự khác biệt trong cảm nhận về không gian và thời gian. Người trẻ có thể không cảm nhận được những giá trị ẩn sâu trong những hình ảnh bình dị, nhưng đối với người già, đó có thể là cả một trời ký ức, một phần của cuộc đời đã qua.Lời khuyên:
"Khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi
Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống
Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ
Đừng khuấy lên kí ức một người già."
Là một lời nhắn nhủ đầy tính nhân văn. Nó thể hiện sự tôn trọng đối với thế giới nội tâm của người già, một thế giới mong manh và dễ tổn thương. Việc "đừng khuấy lên kí ức một người già" không chỉ là sự tế nhị mà còn là sự chấp nhận quy luật của thời gian và sự khác biệt giữa các thế hệ. Bài thơ sử dụng nhiều biện pháp tu từ đặc sắc, góp phần tạo nên hiệu quả biểu cảm sâu sắc. Hình ảnh thơ vừa cụ thể "cụ già, con dốc, nắng, sương, núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc, khối bê tông,..", vừa mang tính biểu tượng cao "con đường, thế giới một người già, ký ức,..". Sự kết hợp này giúp bài thơ vừa gần gũi, dễ hình dung, vừa gợi mở những suy tư triết lý. Giọng thơ trầm lắng, suy tư, đôi khi pha chút nỗi buồn man mác, phù hợp với nội dung và hình ảnh được miêu tả. Cách sử dụng ngôn ngữ giản dị, tự nhiên nhưng lại giàu sức gợi, đặc biệt là trong việc diễn tả những trạng thái cảm xúc và những ký ức mơ hồ. Bài thơ "Đừng chạm tay" được triển khai một cách mạch lạc, từ việc giới thiệu hình ảnh cụ già và không gian xung quanh, đến việc khám phá thế giới nội tâm của cụ, và cuối cùng là lời nhắn nhủ đầy ý nghĩa. Sự chuyển đổi nhịp nhàng giữa các khổ thơ giúp người đọc dễ dàng theo dõi và cảm nhận được thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm vào từng câu từ trong bài thơ
Bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một tác phẩm giàu giá trị nội dung và nghệ thuật. Bằng việc khắc họa hình ảnh một cụ già nơi cuối đường dốc, tác giả đã gợi lên những suy ngẫm sâu sắc về thời gian, sự hữu hạn của đời người và giá trị của những ký ức. Với ngôn ngữ hàm súc, hình ảnh thơ giàu sức gợi và giọng điệu trầm lắng, bài thơ đã chạm đến những miền sâu thẳm trong tâm hồn người đọc, để lại một dư âm khó phai trong thâm tâm người đọc.