

TRẦN THU TRANG
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 :
Câu nói của Mark Twain: "Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn" là một lời khuyên sâu sắc về việc sống một cuộc đời trọn vẹn và dũng cảm theo đuổi ước mơ. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hành động, của việc dám chấp nhận rủi ro và bước ra khỏi vùng an toàn để trải nghiệm cuộc sống một cách đầy đủ.
Nhiều người thường bị mắc kẹt trong những thói quen, những nỗi sợ hãi và sự an toàn giả tạo. Họ sợ thất bại, sợ bị chỉ trích, sợ bước ra khỏi vùng thoải mái của mình. Họ dành cả cuộc đời để sống một cuộc sống an toàn, nhưng lại bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời để phát triển bản thân, khám phá thế giới và theo đuổi đam mê. Kết quả là, khi nhìn lại, họ sẽ cảm thấy hối tiếc vì những điều họ đã không làm, những trải nghiệm họ đã bỏ lỡ.
Ngược lại, những người dám tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn, dù có thể gặp phải khó khăn và thất bại, nhưng họ sẽ có được những trải nghiệm quý báu, những bài học kinh nghiệm và sự trưởng thành vượt bậc. Họ sẽ không hối tiếc vì đã cố gắng, đã dám sống hết mình, dù kết quả có như thế nào đi nữa. Cuộc sống là một hành trình khám phá, và việc dám bước ra khỏi vùng an toàn là chìa khóa để mở ra những chân trời mới.
Câu 2:
Bài làm mẫu (khoảng 400 chữ):
Trong đoạn trích, nhân vật người mẹ hiện lên với tất cả sự tần tảo, hy sinh và tình thương vô bờ bến dành cho con. Suốt cả cuộc đời, bà dành tâm lực nuôi dạy Tâm khôn lớn, dù cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn. Khi Tâm đi xa, bà vẫn dõi theo, gửi thư, lo lắng cho sức khỏe con. Thậm chí, chỉ nghe phong thanh con ốm, bà đã đứng ngồi không yên, nhưng vì “quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi”, bà đành kìm nén nỗi mong mỏi, chịu thiệt thòi để giữ yên cho con. Những chi tiết ấy cho thấy tình mẫu tử tha thiết, chân thành và giản dị.
Khi gặp lại Tâm sau sáu năm xa cách, bà cụ nghẹn ngào đến ứa nước mắt, câu chào hỏi vụng về chỉ gói gọn trong mấy tiếng: “Con đã về đấy ư?”. Cái mộc mạc ấy lại chính là biểu hiện của tình thương lớn lao, của niềm xúc động dâng trào mà không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn. Suốt cuộc trò chuyện, bà cụ luôn dành cho con ánh mắt âu yếm, sự quan tâm săn sóc: hỏi thăm sức khỏe, kể chuyện làng quê, nhắc đến cô Trinh như một đối tượng gắn bó với gia đình. Tất cả đều toát lên tấm lòng thương con, mong con yên ổn, hạnh phúc.
Trái lại, trước sự lạnh nhạt, hờ hững và có phần kiêu ngạo của Tâm, bà vẫn nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng. Khi con vội vàng ra đi, bà chỉ biết khẩn khoản giữ con ở lại dùng bữa, rồi lặng lẽ run run đỡ lấy những tờ bạc Tâm đưa. Giọt nước mắt rưng rưng ở cuối đoạn văn không chỉ thể hiện nỗi xúc động mà còn là sự tủi hờn, xót xa của một người mẹ cả đời hy sinh mà không được con thấu hiểu.
Qua nhân vật này, tác giả đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ Việt Nam truyền thống: nghèo khổ nhưng giàu tình thương, âm thầm hy sinh, luôn đặt hạnh phúc của con lên trên hết. Hình tượng ấy vừa gợi sự thương cảm, vừa thức tỉnh người đọc về bổn phận làm con: đừng để cha mẹ chỉ còn lại nỗi cô đơn và giọt nước mắt âm thầm.
Câu 1 :
Câu nói của Mark Twain: "Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn" là một lời khuyên sâu sắc về việc sống một cuộc đời trọn vẹn và dũng cảm theo đuổi ước mơ. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hành động, của việc dám chấp nhận rủi ro và bước ra khỏi vùng an toàn để trải nghiệm cuộc sống một cách đầy đủ.
Nhiều người thường bị mắc kẹt trong những thói quen, những nỗi sợ hãi và sự an toàn giả tạo. Họ sợ thất bại, sợ bị chỉ trích, sợ bước ra khỏi vùng thoải mái của mình. Họ dành cả cuộc đời để sống một cuộc sống an toàn, nhưng lại bỏ lỡ những cơ hội tuyệt vời để phát triển bản thân, khám phá thế giới và theo đuổi đam mê. Kết quả là, khi nhìn lại, họ sẽ cảm thấy hối tiếc vì những điều họ đã không làm, những trải nghiệm họ đã bỏ lỡ.
Ngược lại, những người dám tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn, dù có thể gặp phải khó khăn và thất bại, nhưng họ sẽ có được những trải nghiệm quý báu, những bài học kinh nghiệm và sự trưởng thành vượt bậc. Họ sẽ không hối tiếc vì đã cố gắng, đã dám sống hết mình, dù kết quả có như thế nào đi nữa. Cuộc sống là một hành trình khám phá, và việc dám bước ra khỏi vùng an toàn là chìa khóa để mở ra những chân trời mới.
Câu 2:
Bài làm mẫu (khoảng 400 chữ):
Trong đoạn trích, nhân vật người mẹ hiện lên với tất cả sự tần tảo, hy sinh và tình thương vô bờ bến dành cho con. Suốt cả cuộc đời, bà dành tâm lực nuôi dạy Tâm khôn lớn, dù cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn. Khi Tâm đi xa, bà vẫn dõi theo, gửi thư, lo lắng cho sức khỏe con. Thậm chí, chỉ nghe phong thanh con ốm, bà đã đứng ngồi không yên, nhưng vì “quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi”, bà đành kìm nén nỗi mong mỏi, chịu thiệt thòi để giữ yên cho con. Những chi tiết ấy cho thấy tình mẫu tử tha thiết, chân thành và giản dị.
Khi gặp lại Tâm sau sáu năm xa cách, bà cụ nghẹn ngào đến ứa nước mắt, câu chào hỏi vụng về chỉ gói gọn trong mấy tiếng: “Con đã về đấy ư?”. Cái mộc mạc ấy lại chính là biểu hiện của tình thương lớn lao, của niềm xúc động dâng trào mà không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn. Suốt cuộc trò chuyện, bà cụ luôn dành cho con ánh mắt âu yếm, sự quan tâm săn sóc: hỏi thăm sức khỏe, kể chuyện làng quê, nhắc đến cô Trinh như một đối tượng gắn bó với gia đình. Tất cả đều toát lên tấm lòng thương con, mong con yên ổn, hạnh phúc.
Trái lại, trước sự lạnh nhạt, hờ hững và có phần kiêu ngạo của Tâm, bà vẫn nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng. Khi con vội vàng ra đi, bà chỉ biết khẩn khoản giữ con ở lại dùng bữa, rồi lặng lẽ run run đỡ lấy những tờ bạc Tâm đưa. Giọt nước mắt rưng rưng ở cuối đoạn văn không chỉ thể hiện nỗi xúc động mà còn là sự tủi hờn, xót xa của một người mẹ cả đời hy sinh mà không được con thấu hiểu.
Qua nhân vật này, tác giả đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ Việt Nam truyền thống: nghèo khổ nhưng giàu tình thương, âm thầm hy sinh, luôn đặt hạnh phúc của con lên trên hết. Hình tượng ấy vừa gợi sự thương cảm, vừa thức tỉnh người đọc về bổn phận làm con: đừng để cha mẹ chỉ còn lại nỗi cô đơn và giọt nước mắt âm thầm.
Trong hành trình trưởng thành của mỗi con người, niềm tin vào bản thân là một yếu tố then chốt giúp ta vượt qua khó khăn, phát triển năng lực và vươn tới thành công. Đối với giới trẻ – những người đang ở ngưỡng cửa của cuộc đời, niềm tin vào chính mình lại càng trở nên quan trọng, bởi nó là điểm tựa tinh thần giúp họ khẳng định giá trị cá nhân và định hướng tương lai. Vậy niềm tin vào bản thân của giới trẻ hiện nay ra sao? Chúng ta cần nhìn nhận vấn đề này một cách khách quan và sâu sắc.
Niềm tin vào bản thân là sự tin tưởng vào khả năng, phẩm chất và lựa chọn của chính mình. Người có niềm tin sẽ không dễ dàng khuất phục trước thử thách, dám nghĩ, dám làm, và kiên trì với mục tiêu đã đặt ra. Đối với giới trẻ, niềm tin này không chỉ là động lực nội tại để phát triển mà còn là “chìa khóa vàng” giúp họ mở lối đi riêng trong một xã hội nhiều cạnh tranh và biến động.
Thực tế cho thấy, nhiều bạn trẻ ngày nay có sự tự tin rõ rệt. Họ năng động, sáng tạo và sẵn sàng thể hiện quan điểm cá nhân trong học tập, công việc và cuộc sống. Rất nhiều người trẻ đã lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dấn thân vào các lĩnh vực mới mẻ như công nghệ, khởi nghiệp, nghệ thuật… Họ không ngại thất bại, không sợ sự khác biệt, mà trái lại còn lấy đó làm cơ hội để học hỏi và khẳng định bản thân. Những tấm gương như Nguyễn Hà Đông – cha đẻ của trò chơi Flappy Bird, hay H’Hen Niê – người dân tộc thiểu số vươn lên trở thành Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam, chính là minh chứng sống động cho sức mạnh của niềm tin nơi người trẻ.
Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn còn không ít bạn trẻ đang thiếu niềm tin vào chính mình. Họ dễ dàng nản chí trước khó khăn, hoang mang trước những lựa chọn của cuộc đời, hoặc đánh mất phương hướng khi gặp thất bại. Có người vì tự ti mà ngại bày tỏ ý kiến, ngại thử thách bản thân trong những môi trường mới. Sự so sánh, áp lực từ mạng xã hội, gia đình và xã hội cũng là nguyên nhân khiến nhiều bạn trẻ cảm thấy bản thân “không đủ tốt”, từ đó dần rơi vào trạng thái tự nghi ngờ và thu mình lại. Điều đó thật đáng lo ngại, bởi nếu thiếu niềm tin vào bản thân, họ sẽ rất khó phát huy tiềm năng và sống đúng với giá trị của chính mình.
Vậy làm sao để xây dựng niềm tin nơi bản thân? Trước hết, mỗi người trẻ cần hiểu rằng không ai sinh ra đã hoàn hảo, nhưng ai cũng có cơ hội để học hỏi và hoàn thiện mình. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, từ việc đặt mục tiêu, nỗ lực thực hiện, rèn luyện kỹ năng và vượt qua giới hạn của bản thân mỗi ngày. Ngoài ra, sự động viên từ gia đình, thầy cô, bạn bè và một môi trường tích cực cũng đóng vai trò quan trọng trong việc nuôi dưỡng sự tự tin. Thất bại là điều không thể tránh khỏi, nhưng điều quan trọng là ta không được để nó bóp nghẹt niềm tin vào chính mình.
Tóm lại, niềm tin vào bản thân là hành trang không thể thiếu của người trẻ trong thời đại hiện nay. Tin vào bản thân không có nghĩa là ảo tưởng hay kiêu căng, mà là sự ý thức rõ ràng về khả năng và giá trị của mình. Khi có niềm tin, người trẻ sẽ dám mơ ước, dám hành động và dám chịu trách nhiệm với những lựa chọn của mình. Bởi lẽ, nếu chính ta còn không tin vào mình, thì ai sẽ tin thay cho ta?
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính: biểu cảm.
Câu 2. Hình ảnh đời mẹ được so sánh với:
- Bến vắng bên sông
- Cây tự quên mình trong quả
- Trời xanh nhẫn nại sau mây
- Con đường nhỏ dẫn về bao tổ ấm
Câu 3.
- Biện pháp tu từ: ẩn dụ và câu hỏi tu từ.
- Tác dụng: Gợi lên sự hy sinh âm thầm của mẹ và sự vô tâm của con cái khi thường quên mất công lao nuôi dưỡng của mẹ như người ta thường quên công lao của cây khi ăn quả; đồng thời khơi dậy cảm xúc xót xa, ân hận và lòng biết ơn.
Câu 4.
Hai dòng thơ thể hiện mong ước chân thành, tha thiết của người con muốn bày tỏ tình cảm yêu thương, lời dịu dàng và sự quan tâm để xoa dịu tuổi già vất vả, cô đơn của mẹ trong những tháng năm cuối đời.
Câu 5.
Từ đoạn trích, em nhận ra bài học về lòng biết ơn, sự yêu thương và trân trọng những hy sinh thầm lặng của mẹ. Cần quan tâm, chăm sóc và thể hiện tình cảm với mẹ khi còn có thể.