

NGUYỄN TRUNG DŨNG
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Nhận định của Mark Twain nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nắm bắt cơ hội và đối mặt với thử thách, thay vì an phận trong vùng an toàn, bởi lẽ sự hối tiếc về những điều chưa làm thường lớn hơn những sai lầm đã trải qua. Điều này đòi hỏi chúng ta phải dũng cảm bước ra ngoài, khám phá thế giới, theo đuổi đam mê và không ngại thất bại, bởi vì chính những trải nghiệm đó mới định hình nên một cuộc đời trọn vẹn và ý nghĩa. Con người thường có xu hướng hối tiếc về những gì ta chưa làm là những cơ hội mà ta đã bỏ lỡ hoặc những điều ta chưa dám làm vì sợ hãi. Những điều này đã ám ảnh ta còn nhiều hơn cả những sai lầm ta có thể mắc phải, vì chúng là những tiềm năng mà ta chưa khái phá."Tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn " đây là lời kêu gọi của tác giả hãy vượt qua giới hạn bản thân, bước ra khỏi vùng an toàn, đối mặt với thách thức và những điều mới mẻ mà ta chưa biết. Công việc hiện tại hay là một mối quan hệ ổn định có thể chính là xiếng xích của chúng ta, chúng níu giữ ta không cho ta bước ra khỏi vùng an toàn do chúng ta đã quá phụ thuộc vào mà không dám đối mặt với những hành trình mới. Việc "ra khơi" là chúng ta đi tìm một hành trình mới, mặc dùchúng ta có thể đối đầu với những cơn sóng dữ nhưng sau khi vượt qua ta có thể khám phá ra những điều mới mẻ, những tiềm năng mới.Lời khuyên của Mark Twain là lời nhắc nhở mạnh mẽ về việc sống hết mình và không để lại hối tiếc.Chúng ta phải bước ra khỏi vùng an toàn chấp nhận rủi ro.
Câu 2:
Trong đoạn trích, hình ảnh người mẹ hiện lên đầy xúc động, là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, tấm lòng hy sinh và sự bao dung vô hạn của người phụ nữ nông thôn.
Trước hết, người mẹ hiện lên với dáng vẻ già nua, lam lũ, tần tảo. Sau bao năm con đi xa, bà vẫn một mình nơi quê nhà, trong căn nhà cũ kỹ, xơ xác, với bộ áo nâu bạc màu. Dấu ấn thời gian hằn rõ trên thân thể, nhưng tâm hồn bà vẫn nặng tình thương con. Khi gặp lại Tâm, bà không trách cứ điều gì, chỉ xúc động đến rơi nước mắt, giọng run run nghẹn ngào: “Con đã về đấy ư?” – đó là tiếng nói chan chứa yêu thương và mong mỏi của một người mẹ nhiều năm đằng đẵng ngóng trông.
Người mẹ ấy luôn hướng về con với sự quan tâm ân cần. Dù bệnh tật, nghèo khó, bà vẫn nhớ từng tin tức về con, lo lắng cho sức khỏe của con, dõi theo mọi thay đổi trong cuộc sống nơi xa. Bà lặng lẽ chịu đựng, không dám ra tỉnh vì sợ phiền con, vì sự quê mùa của mình. Trong lời nói, hành động, ánh mắt của bà, tất cả đều toát lên tình thương sâu nặng, sự hy sinh thầm lặng mà không đòi hỏi báo đáp.
Tình thương ấy càng trở nên đáng trân trọng khi đặt trong sự đối lập với thái độ dửng dưng, hờ hững của Tâm. Nếu Tâm coi những chuyện ở làng quê, thậm chí cả sự săn sóc của mẹ là phiền phức, thì người mẹ vẫn chỉ một lòng nghĩ cho con. Ngay cả khi con vội vàng ra đi, bà chỉ khẩn khoản giữ lại ăn bữa cơm, ánh mắt đầy lưu luyến, lo sợ con lại biền biệt. Hình ảnh bà cụ run run đỡ lấy mấy tờ bạc, rơm rớm nước mắt là minh chứng cho nỗi đau âm thầm nhưng cũng cho thấy tình mẹ luôn bao dung, không oán trách.
Qua nhân vật người mẹ, đoạn trích khắc họa vẻ đẹp truyền thống của tình mẫu tử: sâu nặng, hi sinh, không tính toán, không đổi thay dù con có vô tình, bạc bẽo. Đồng thời, tác giả cũng gửi gắm lời nhắc nhở thấm thía: hãy biết trân trọng, yêu thương cha mẹ khi còn có thể, đừng để sự vô tâm biến thành day dứt muộn màng.
Câu 1:
Nhận định của Mark Twain nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nắm bắt cơ hội và đối mặt với thử thách, thay vì an phận trong vùng an toàn, bởi lẽ sự hối tiếc về những điều chưa làm thường lớn hơn những sai lầm đã trải qua. Điều này đòi hỏi chúng ta phải dũng cảm bước ra ngoài, khám phá thế giới, theo đuổi đam mê và không ngại thất bại, bởi vì chính những trải nghiệm đó mới định hình nên một cuộc đời trọn vẹn và ý nghĩa. Con người thường có xu hướng hối tiếc về những gì ta chưa làm là những cơ hội mà ta đã bỏ lỡ hoặc những điều ta chưa dám làm vì sợ hãi. Những điều này đã ám ảnh ta còn nhiều hơn cả những sai lầm ta có thể mắc phải, vì chúng là những tiềm năng mà ta chưa khái phá."Tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn " đây là lời kêu gọi của tác giả hãy vượt qua giới hạn bản thân, bước ra khỏi vùng an toàn, đối mặt với thách thức và những điều mới mẻ mà ta chưa biết. Công việc hiện tại hay là một mối quan hệ ổn định có thể chính là xiếng xích của chúng ta, chúng níu giữ ta không cho ta bước ra khỏi vùng an toàn do chúng ta đã quá phụ thuộc vào mà không dám đối mặt với những hành trình mới. Việc "ra khơi" là chúng ta đi tìm một hành trình mới, mặc dùchúng ta có thể đối đầu với những cơn sóng dữ nhưng sau khi vượt qua ta có thể khám phá ra những điều mới mẻ, những tiềm năng mới.Lời khuyên của Mark Twain là lời nhắc nhở mạnh mẽ về việc sống hết mình và không để lại hối tiếc.Chúng ta phải bước ra khỏi vùng an toàn chấp nhận rủi ro.
Câu 2:
Trong đoạn trích, hình ảnh người mẹ hiện lên đầy xúc động, là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, tấm lòng hy sinh và sự bao dung vô hạn của người phụ nữ nông thôn.
Trước hết, người mẹ hiện lên với dáng vẻ già nua, lam lũ, tần tảo. Sau bao năm con đi xa, bà vẫn một mình nơi quê nhà, trong căn nhà cũ kỹ, xơ xác, với bộ áo nâu bạc màu. Dấu ấn thời gian hằn rõ trên thân thể, nhưng tâm hồn bà vẫn nặng tình thương con. Khi gặp lại Tâm, bà không trách cứ điều gì, chỉ xúc động đến rơi nước mắt, giọng run run nghẹn ngào: “Con đã về đấy ư?” – đó là tiếng nói chan chứa yêu thương và mong mỏi của một người mẹ nhiều năm đằng đẵng ngóng trông.
Người mẹ ấy luôn hướng về con với sự quan tâm ân cần. Dù bệnh tật, nghèo khó, bà vẫn nhớ từng tin tức về con, lo lắng cho sức khỏe của con, dõi theo mọi thay đổi trong cuộc sống nơi xa. Bà lặng lẽ chịu đựng, không dám ra tỉnh vì sợ phiền con, vì sự quê mùa của mình. Trong lời nói, hành động, ánh mắt của bà, tất cả đều toát lên tình thương sâu nặng, sự hy sinh thầm lặng mà không đòi hỏi báo đáp.
Tình thương ấy càng trở nên đáng trân trọng khi đặt trong sự đối lập với thái độ dửng dưng, hờ hững của Tâm. Nếu Tâm coi những chuyện ở làng quê, thậm chí cả sự săn sóc của mẹ là phiền phức, thì người mẹ vẫn chỉ một lòng nghĩ cho con. Ngay cả khi con vội vàng ra đi, bà chỉ khẩn khoản giữ lại ăn bữa cơm, ánh mắt đầy lưu luyến, lo sợ con lại biền biệt. Hình ảnh bà cụ run run đỡ lấy mấy tờ bạc, rơm rớm nước mắt là minh chứng cho nỗi đau âm thầm nhưng cũng cho thấy tình mẹ luôn bao dung, không oán trách.
Qua nhân vật người mẹ, đoạn trích khắc họa vẻ đẹp truyền thống của tình mẫu tử: sâu nặng, hi sinh, không tính toán, không đổi thay dù con có vô tình, bạc bẽo. Đồng thời, tác giả cũng gửi gắm lời nhắc nhở thấm thía: hãy biết trân trọng, yêu thương cha mẹ khi còn có thể, đừng để sự vô tâm biến thành day dứt muộn màng.
def UCLN(a, b):
if b == 0:
return a
else:
return UCLN(b, a % b)
# Nhập hai số a và b từ người dùng
a = int(input("Nhập số a: "))
b = int(input("Nhập số b: "))
# Tính và in ra UCLN của a và b
print(f"UCLN của {a} và {b} là: {UCLN(a, b)}")
def UCLN(a, b):
if b == 0:
return a
else:
return UCLN(b, a % b)
# Nhập hai số a và b từ người dùng
a = int(input("Nhập số a: "))
b = int(input("Nhập số b: "))
# Tính và in ra UCLN của a và b
print(f"UCLN của {a} và {b} là: {UCLN(a, b)}")
def UCLN(a, b):
if b == 0:
return a
else:
return UCLN(b, a % b)
# Nhập hai số a và b từ người dùng
a = int(input("Nhập số a: "))
b = int(input("Nhập số b: "))
# Tính và in ra UCLN của a và b
print(f"UCLN của {a} và {b} là: {UCLN(a, b)}")
def tinh_so_ngay_tu_dau_nam(ngay, thang, nam):
ngay_trong_thang = [31, 28, 31, 30, 31, 30, 31, 31, 30, 31, 30, 31]
if (nam % 4 == 0 and nam % 100 != 0) or nam % 400 == 0:
ngay_trong_thang[1] = 29 # Tháng 2 có 29 ngày trong năm nhuận
so_ngay = 0
for i in range(thang - 1):
so_ngay += ngay_trong_thang[i]
so_ngay += ngay
return so_ngay
# Nhập vào ngày, tháng, năm
ngay = int(input("Nhập vào ngày: "))
thang = int(input("Nhập vào tháng: "))
nam = int(input("Nhập vào năm: "))
# Tính và in ra số ngày từ đầu năm đến ngày/tháng/năm nhập vào
so_ngay = tinh_so_ngay_tu_dau_nam(ngay, thang, nam)
print(f"Số ngày từ đầu năm {nam} đến ngày {ngay}/{thang}/{nam} là: {so_ngay}")
def in_bang_cuu_chuong(k):
print(f"Bang cuu chuong nhan {k}:")
for i in range(1, 11):
print(f"{k} x {i} = {k * i}")
k = int(input("Nhap vao so tu nhien k (1 < k < 10): "))
while k <= 1 or k >= 10:
k = int(input("So k khong hop le. Moi nhap lai (1 < k < 10): "))
in_bang_cuu_chuong(k)
def in_bang_cuu_chuong(k):
print(f"Bang cuu chuong nhan {k}:")
for i in range(1, 11):
print(f"{k} x {i} = {k * i}")
k = int(input("Nhap vao so tu nhien k (1 < k < 10): "))
while k <= 1 or k >= 10:
k = int(input("So k khong hop le. Moi nhap lai (1 < k < 10): "))
in_bang_cuu_chuong(k)
def in_bang_cuu_chuong(k):
print(f"Bang cuu chuong nhan {k}:")
for i in range(1, 11):
print(f"{k} x {i} = {k * i}")
k = int(input("Nhap vao so tu nhien k (1 < k < 10): "))
while k <= 1 or k >= 10:
k = int(input("So k khong hop le. Moi nhap lai (1 < k < 10): "))
in_bang_cuu_chuong(k)
def in_bang_cuu_chuong(k):
print(f"Bang cuu chuong nhan {k}:")
for i in range(1, 11):
print(f"{k} x {i} = {k * i}")
k = int(input("Nhap vao so tu nhien k (1 < k < 10): "))
while k <= 1 or k >= 10:
k = int(input("So k khong hop le. Moi nhap lai (1 < k < 10): "))
in_bang_cuu_chuong(k)