Lê Trúc Quỳnh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lê Trúc Quỳnh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản trên: Thuyết minh Câu 2: - Đối tượng thông tin của văn bản trên là : Hệ sao T Coronae Borealis Câu 3: - Đoạn văn trình bày thông tin theo trình tự thời gian, từ lần phát hiện đầu tiên vào năm 1866, đến lần bùng nổ tiếp theo vào năm 1946, và cuối cùng là dự đoán về lần bùng nổ sắp tới. - Tác dụng: Cách trình bày này giúp người đọc dễ dàng năm bắt diễn biến của hiện tương theo từng giai đoạn, đồng thời tạo cảm giác hồi hộp thích thú khi nhấn mạnh việc chúng ta đang ở rất gắn thời điểm vụ nổ tiếp theo Câu 4: - Mục đích và nội dung của văn bản trên là: + Mục đích: Cung cấp kiến thức khoa học về hệ sao T CrB và hiện tượng nova tái phát, đồng thời thu hút sự quan tâm của người đọc đối với sự kiện thiên văn hiếm có này. + Nội dung: Qua văn bản, tác giả không chỉ cung cấp những thông tin đáng tin cậy về hệ sao T CrB mà còn giải thích cơ chế bùng nổ của nova tái phát và dư đoàn về lần bùng nổ sắp tới, dự kiến vào năm 2025. Câu 5. - Những phương tiên phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản + Kiểu chữ in đậm ở các phần như Chu kì bùng nổ của T. CrB. Chờ đợi 80 năm cho một nova có tác dụng nhấn mạnh thông tin, giúp người đọc dễ theo dõi + Hình ảnh minh họa về vị trị của T CrB theo mô tả của Space.com giúp bài viết thêm sinh động, trực quan và giúp bạn đọc có sự hình dung chính xác về vị trí của T. CrB khi quan sát nó từ Trái Đất.

Câu 1​

Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” – nơi để trở về, để bám víu và giữ vững bản thân giữa muôn vàn biến động. “Điểm neo” ấy có thể là gia đình, là ước mơ, là niềm tin hay một người đặc biệt nào đó – thứ khiến ta cảm thấy mình có lý do để tiếp tục, để cố gắng và không lạc lối. Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, sẽ có lúc ta mệt mỏi, chán nản, thậm chí muốn buông xuôi tất cả. Những lúc như thế, chính “điểm neo” sẽ giúp ta đứng dậy, nhắc ta nhớ mình là ai và mình đang đi đâu. Nó tạo nên ý nghĩa cho sự tồn tại, là chốn bình yên để tâm hồn ta nghỉ ngơi và tiếp thêm sức mạnh. Vì vậy, mỗi người hãy tự tìm cho mình một điểm tựa vững chắc – điều quan trọng nhất trong cuộc đời – để dù đi xa đến đâu, vẫn luôn có một nơi chờ đợi ta trở về và một lý do để không bao giờ từ bỏ.

Câu 2

Bài thơ “Việt Nam ơi” của nhà thơ Huy Tùng là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu sâu nặng với quê hương, đất nước qua những hình ảnh vừa thân thương, vừa hào hùng. Không chỉ gây ấn tượng bởi nội dung xúc động, bài thơ còn nổi bật bởi những nét đặc sắc về nghệ thuật, góp phần truyền tải trọn vẹn tinh thần yêu nước, niềm tự hào dân tộc và khát vọng hướng về tương lai tươi sáng. Trước hết, một trong những điểm nghệ thuật nổi bật của bài thơ là giọng điệu trữ tình, thiết tha, đầy cảm xúc. Ngay từ lời gọi “Việt Nam ơi!” vang lên nhiều lần, bài thơ như một tiếng lòng tha thiết, một tiếng gọi thân thương từ trái tim người con đất Việt. Giọng điệu ấy tạo nên sợi dây gắn kết giữa người viết và người đọc, khiến cho mỗi câu thơ như một nhịp đập của tình yêu quê hương, khiến người đọc rung động và đồng cảm. Cách xưng hô trìu mến “Việt Nam ơi!” không chỉ là tiếng gọi mà còn là lời thổ lộ chân thành, là sự khẳng định tình cảm sắt son của tác giả dành cho Tổ quốc. Tiếp theo, ngôn ngữ thơ giản dị mà giàu hình ảnh và sức gợi. Hình ảnh “cánh cò bay trong những giấc mơ”, “đầu trần chân đất”, “đường đến vinh quang nhiều bão tố phong ba”... đều rất quen thuộc với người Việt, mang đậm chất dân gian, gần gũi và dễ đi vào lòng người. Tác giả đã khai thác hiệu quả những biểu tượng văn hóa, lịch sử để khơi gợi niềm tự hào dân tộc: từ truyền thuyết mẹ Âu Cơ đến hình ảnh con người Việt Nam “đầu trần chân đất” nhưng vẫn làm nên kỳ tích suốt bốn ngàn năm lịch sử. Những hình ảnh ấy không chỉ thể hiện chiều sâu văn hóa mà còn là minh chứng cho sự kiên cường, bất khuất của dân tộc Việt Nam. Một nét đặc sắc nữa trong nghệ thuật của bài thơ là kết cấu lặp lại có chủ ý, tạo nhịp điệu dồn dập và cảm xúc lan tỏa mạnh mẽ. Cụm từ “Việt Nam ơi!” được lặp đi lặp lại nhiều lần, không chỉ tạo điểm nhấn cho bài thơ mà còn như một bản nhạc ngân vang, góp phần khơi dậy lòng yêu nước trong từng nhịp thơ. Việc lặp lại ấy không gây nhàm chán, mà trái lại, khiến cảm xúc dâng trào, như một điệp khúc quen thuộc khiến người đọc cảm thấy gần gũi và thiêng liêng. Bên cạnh đó, bài thơ còn sử dụng biện pháp tu từ phong phú như ẩn dụ, hoán dụ, điệp ngữ, nhân hóa... nhằm tăng tính biểu cảm và sức gợi hình. Câu thơ “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không” sử dụng biện pháp nhân hóa và ẩn dụ, gợi nên âm vang của tình yêu quê hương lan tỏa không chỉ trong tâm hồn tác giả mà cả trong không gian bao la của đất trời. Những biện pháp này được sử dụng linh hoạt, tự nhiên, khiến bài thơ không chỉ giàu cảm xúc mà còn mang tính nghệ thuật cao. Cuối cùng, không thể không nhắc đến tính nhạc trong thơ, với âm điệu mềm mại, giàu chất trữ tình, dễ phổ nhạc và lan truyền. Không phải ngẫu nhiên mà bài thơ đã được nhạc sĩ Hoàng Mạnh Toàn phổ nhạc thành bài hát cùng tên. Chính sự hài hòa giữa ý và nhạc, giữa cảm xúc và nghệ thuật đã khiến bài thơ có sức sống bền bỉ, dễ dàng chạm tới trái tim nhiều thế hệ độc giả. “Việt Nam ơi” không chỉ là một bài thơ thể hiện tình yêu Tổ quốc chân thành mà còn là một tác phẩm nghệ thuật được trau chuốt kỹ lưỡng về hình thức. Với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh giàu sức gợi, kết cấu lặp nhịp nhàng và giọng điệu đầy cảm xúc, bài thơ đã góp phần làm phong phú thêm kho tàng thơ ca yêu nước, trở thành bản tình ca sâu lắng về Việt Nam – đất nước, con người và khát vọng vươn lên không ngừng.


Câu 1​

Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, mỗi con người đều cần một “điểm neo” – nơi để trở về, để bám víu và giữ vững bản thân giữa muôn vàn biến động. “Điểm neo” ấy có thể là gia đình, là ước mơ, là niềm tin hay một người đặc biệt nào đó – thứ khiến ta cảm thấy mình có lý do để tiếp tục, để cố gắng và không lạc lối. Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, sẽ có lúc ta mệt mỏi, chán nản, thậm chí muốn buông xuôi tất cả. Những lúc như thế, chính “điểm neo” sẽ giúp ta đứng dậy, nhắc ta nhớ mình là ai và mình đang đi đâu. Nó tạo nên ý nghĩa cho sự tồn tại, là chốn bình yên để tâm hồn ta nghỉ ngơi và tiếp thêm sức mạnh. Vì vậy, mỗi người hãy tự tìm cho mình một điểm tựa vững chắc – điều quan trọng nhất trong cuộc đời – để dù đi xa đến đâu, vẫn luôn có một nơi chờ đợi ta trở về và một lý do để không bao giờ từ bỏ.

Câu 2

Bài thơ “Việt Nam ơi” của nhà thơ Huy Tùng là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu sâu nặng với quê hương, đất nước qua những hình ảnh vừa thân thương, vừa hào hùng. Không chỉ gây ấn tượng bởi nội dung xúc động, bài thơ còn nổi bật bởi những nét đặc sắc về nghệ thuật, góp phần truyền tải trọn vẹn tinh thần yêu nước, niềm tự hào dân tộc và khát vọng hướng về tương lai tươi sáng. Trước hết, một trong những điểm nghệ thuật nổi bật của bài thơ là giọng điệu trữ tình, thiết tha, đầy cảm xúc. Ngay từ lời gọi “Việt Nam ơi!” vang lên nhiều lần, bài thơ như một tiếng lòng tha thiết, một tiếng gọi thân thương từ trái tim người con đất Việt. Giọng điệu ấy tạo nên sợi dây gắn kết giữa người viết và người đọc, khiến cho mỗi câu thơ như một nhịp đập của tình yêu quê hương, khiến người đọc rung động và đồng cảm. Cách xưng hô trìu mến “Việt Nam ơi!” không chỉ là tiếng gọi mà còn là lời thổ lộ chân thành, là sự khẳng định tình cảm sắt son của tác giả dành cho Tổ quốc. Tiếp theo, ngôn ngữ thơ giản dị mà giàu hình ảnh và sức gợi. Hình ảnh “cánh cò bay trong những giấc mơ”, “đầu trần chân đất”, “đường đến vinh quang nhiều bão tố phong ba”... đều rất quen thuộc với người Việt, mang đậm chất dân gian, gần gũi và dễ đi vào lòng người. Tác giả đã khai thác hiệu quả những biểu tượng văn hóa, lịch sử để khơi gợi niềm tự hào dân tộc: từ truyền thuyết mẹ Âu Cơ đến hình ảnh con người Việt Nam “đầu trần chân đất” nhưng vẫn làm nên kỳ tích suốt bốn ngàn năm lịch sử. Những hình ảnh ấy không chỉ thể hiện chiều sâu văn hóa mà còn là minh chứng cho sự kiên cường, bất khuất của dân tộc Việt Nam. Một nét đặc sắc nữa trong nghệ thuật của bài thơ là kết cấu lặp lại có chủ ý, tạo nhịp điệu dồn dập và cảm xúc lan tỏa mạnh mẽ. Cụm từ “Việt Nam ơi!” được lặp đi lặp lại nhiều lần, không chỉ tạo điểm nhấn cho bài thơ mà còn như một bản nhạc ngân vang, góp phần khơi dậy lòng yêu nước trong từng nhịp thơ. Việc lặp lại ấy không gây nhàm chán, mà trái lại, khiến cảm xúc dâng trào, như một điệp khúc quen thuộc khiến người đọc cảm thấy gần gũi và thiêng liêng. Bên cạnh đó, bài thơ còn sử dụng biện pháp tu từ phong phú như ẩn dụ, hoán dụ, điệp ngữ, nhân hóa... nhằm tăng tính biểu cảm và sức gợi hình. Câu thơ “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không” sử dụng biện pháp nhân hóa và ẩn dụ, gợi nên âm vang của tình yêu quê hương lan tỏa không chỉ trong tâm hồn tác giả mà cả trong không gian bao la của đất trời. Những biện pháp này được sử dụng linh hoạt, tự nhiên, khiến bài thơ không chỉ giàu cảm xúc mà còn mang tính nghệ thuật cao. Cuối cùng, không thể không nhắc đến tính nhạc trong thơ, với âm điệu mềm mại, giàu chất trữ tình, dễ phổ nhạc và lan truyền. Không phải ngẫu nhiên mà bài thơ đã được nhạc sĩ Hoàng Mạnh Toàn phổ nhạc thành bài hát cùng tên. Chính sự hài hòa giữa ý và nhạc, giữa cảm xúc và nghệ thuật đã khiến bài thơ có sức sống bền bỉ, dễ dàng chạm tới trái tim nhiều thế hệ độc giả. Tóm lại, “Việt Nam ơi” không chỉ là một bài thơ thể hiện tình yêu Tổ quốc chân thành mà còn là một tác phẩm nghệ thuật được trau chuốt kỹ lưỡng về hình thức. Với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh giàu sức gợi, kết cấu lặp nhịp nhàng và giọng điệu đầy cảm xúc, bài thơ đã góp phần làm phong phú thêm kho tàng thơ ca yêu nước, trở thành bản tình ca sâu lắng về Việt Nam – đất nước, con người và khát vọng vươn lên không ngừng.