Hoàng Thị Tú Quyên

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Hoàng Thị Tú Quyên
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Thay vì chỉ nói về sự tiện lợi và rủi ro, chúng ta có thể ví von mối quan hệ giữa con người và AI như một điệu nhảy song hành đầy mê hoặc nhưng cũng tiềm ẩn những bước hụt. AI, với những thuật toán thông minh, đã trở thành người bạn đồng hành "ảo" không thể thiếu, từ việc gợi ý bản nhạc yêu thích đến việc điều khiển ngôi nhà thông minh. Sự tiện lợi này giống như một "liều dopamine" kỹ thuật số, khiến chúng ta ngày càng lười biếng vận động trí óc, quen với việc "ăn sẵn" những giải pháp được lập trình. Hãy tưởng tượng một thế hệ lớn lên với AI như một "bảo mẫu" toàn năng, liệu họ có còn giữ được bản năng tò mò, khả năng tự mày mò khám phá thế giới thực? Sự phụ thuộc này có thể bào mòn đi "cơ bắp" tư duy phản biện, biến chúng ta thành những "ốc vít" dễ dàng bị thay thế trong một cỗ máy công nghiệp hóa. Mặt khác, nếu chúng ta biết cách "chủ động dẫn dắt" điệu nhảy này, AI có thể trở thành một "vũ công" tài ba, khuếch đại sức mạnh trí tuệ và giải phóng con người khỏi những công việc nhàm chán, mở ra những chân trời sáng tạo không giới hạn. Vấn đề cốt lõi nằm ở việc chúng ta sẽ chọn vai trò nào trong bản hòa tấu này: người nhạc trưởng tài ba hay một khán giả thụ động?

Câu 2:

"Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang không đơn thuần là một bài thơ, mà là một "vết chạm" khẽ khàng vào miền sâu thẳm của kí ức và sự hữu hạn của thời gian. Bài thơ mở ra một không gian "ngoài lề" của những bản đồ du lịch hào nhoáng, nơi một cụ già cô độc ngồi sưởi nắng trên "đầu con dốc" - một hình ảnh vừa quen thuộc vừa gợi lên sự chênh vênh, lưng chừng giữa hiện tại và quá khứ. Cuộc gặp gỡ giữa người khách vội vã tìm đường và bóng dáng tĩnh lặng của cụ già tạo nên một sự đối lập đầy ẩn ý.

Về nội dung, bài thơ khắc họa sự "lạc lối" không chỉ về mặt địa lý mà còn là sự lạc lõng trong dòng chảy thời gian. Con đường mà người khách tìm kiếm hóa ra lại là "con đường cụ già từng tới" - một minh chứng cho sự chồng lớp của thời gian, nơi quá khứ in dấu lên hiện tại một cách lặng lẽ. Những chi tiết "núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc, những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" không chỉ vẽ nên một khung cảnh hoang sơ, tàn phai mà còn gợi lên sự bào mòn của kí ức, những dấu vết không thể xóa nhòa của thời gian và những biến động của cuộc đời. Nơi đó "chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo", bởi lẽ giá trị thực sự không nằm ở những thông tin hữu hình mà ở những cảm xúc, những dư âm còn sót lại trong tâm hồn người già.

Nét đặc sắc trong nghệ thuật của bài thơ nằm ở việc sử dụng ngôn ngữ thơ giàu tính biểu tượng và gợi cảm xúc. Hình ảnh "dấu tay cụ chỉ" không chỉ đơn thuần là hành động chỉ đường mà còn là một biểu tượng cho sự dẫn dắt của quá khứ, sự kết nối mong manh giữa các thế hệ. Tiếng gió reo trở thành âm thanh chủ đạo của không gian, vừa tĩnh lặng vừa gợi lên sự trống vắng, cô tịch. Đặc biệt, câu thơ "Đừng khuấy lên kí ức một người già" vang lên như một lời cảnh tỉnh nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. Nó không chỉ là sự tôn trọng đối với sự riêng tư của người già mà còn là sự trân trọng đối với những "di sản" vô hình mà họ mang theo. Kí ức không phải là một bảo tàng để người ta tùy tiện "chạm vào", mà là một thế giới mong manh, cần được giữ gìn bằng sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.

Giọng điệu thơ trầm lắng, giàu suy tư, kết hợp với cấu trúc tự do đã tạo nên một dòng chảy cảm xúc tự nhiên, dẫn dắt người đọc đi sâu vào thế giới nội tâm của bài thơ. Sự chuyển đổi từ cái nhìn khách quan sang sự thấu hiểu sâu sắc ở cuối bài thơ cho thấy sự trưởng thành trong nhận thức và lòng nhân ái của người viết.

"Đừng chạm tay" không chỉ là một lời nhắc nhở về cách ứng xử với người lớn tuổi mà còn là một lời nhắn nhủ về sự trân trọng những giá trị tinh thần, những dấu ấn thời gian và sự mong manh của kí ức. Bài thơ như một "nốt trầm" lắng đọng trong bản nhạc ồn ào của cuộc sống hiện đại, khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng và những suy ngẫm về sự hữu hạn và vẻ đẹp của những điều tưởng chừng như giản dị.

Câu 1. Những phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản là: thuyết minh, miêu tả

Câu 2. Nguyên nhân dẫn đến sự ra đời của ứng dụng Sakura AI Camera là do:

  • Nhiều chính quyền địa phương ở Nhật Bản không thể thu thập đầy đủ dữ liệu cần thiết để bảo tồn hoa anh đào.
  • Tình trạng thiếu lao động và ngân sách cho việc theo dõi và bảo tồn cây.
  • Nhiều cây anh đào được trồng trong thời kỳ tái thiết sau chiến tranh đã gần hết tuổi thọ, đòi hỏi sự chăm sóc đặc biệt.

Câu 3. Nhan đề "Nhật Bản ứng dụng trí tuệ nhân tạo để bảo tồn hoa anh đào" có tác dụng:

  • Thu hút sự chú ý của người đọc bằng cách nêu bật thông tin về việc ứng dụng công nghệ hiện đại vào một vấn đề mang tính văn hóa và biểu tượng của Nhật Bản.
  • Tóm tắt nội dung chính của bài viết, cho người đọc biết về chủ đề sẽ được đề cập.

Sapo "Người yêu hoa anh đào ở Nhật Bản có thể chung tay bảo vệ loài hoa mang tính biểu tượng bằng cách chụp ảnh trên điện thoại thông minh để ứng dụng trí tuệ nhân tạo đánh giá 'sức khỏe' của cây." có tác dụng:

  • Mở rộng và cụ thể hóa thông tin từ nhan đề, giới thiệu cách thức người dân có thể tham gia vào việc bảo tồn hoa anh đào thông qua ứng dụng AI.
  • Gợi mở nội dung chi tiết về ứng dụng và mục đích sử dụng của nó.

Câu 4. Phương tiện phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản là hình ảnh "Màn hình ứng dụng Sakura AI Camera". Tác dụng của hình ảnh này là:

  • Trực quan hóa giao diện của ứng dụng, giúp người đọc hình dung rõ hơn về cách ứng dụng hoạt động.
  • Tăng tính hấp dẫn và sinh động cho bài viết, làm cho thông tin trở nên dễ hiểu và gần gũi hơn.
  • Minh họa cụ thể cho phần nội dung miêu tả về ứng dụng, giúp người đọc có cái nhìn trực tiếp về công nghệ được đề cập.

Câu 5. Dựa trên những hiểu biết của bản thân, một số ý tưởng ứng dụng AI vào các lĩnh vực của cuộc sống có thể là:

  • Y tế:
    • Hỗ trợ chẩn đoán bệnh thông qua phân tích hình ảnh y tế, dữ liệu bệnh án.
    • Phát triển robot phẫu thuật có độ chính xác cao.
    • Cá nhân hóa liệu trình điều trị dựa trên đặc điểm di truyền và lịch sử bệnh của từng người.
    • Dự đoán dịch bệnh và đưa ra các biện pháp phòng ngừa hiệu quả.
  • Giáo dục:
    • Tạo ra các chương trình học tập cá nhân hóa, phù hợp với tốc độ và phong cách học của từng học sinh.
    • Phát triển trợ lý ảo cho giáo viên, hỗ trợ chấm bài, trả lời câu hỏi của học sinh.
    • Xây dựng các nền tảng học trực tuyến thông minh, tăng cường tương tác và trải nghiệm học tập.
  • Giao thông vận tải:
    • Phát triển xe tự lái an toàn và hiệu quả.
    • Tối ưu hóa luồng giao thông, giảm ùn tắc.
    • Dự đoán và cảnh báo các nguy cơ tai nạn giao thông.
  • Nông nghiệp:
    • Giám sát và phân tích dữ liệu về thời tiết, đất đai, sâu bệnh để tối ưu hóa năng suất cây trồng.
    • Phát triển hệ thống tưới tiêu và bón phân tự động.
    • Sử dụng robot thu hoạch để giảm chi phí và tăng hiệu quả.
  • Sản xuất:
    • Tự động hóa các quy trình sản xuất, nâng cao năng suất và chất lượng sản phẩm.
    • Dự đoán và ngăn chặn các sự cố trong quá trình sản xuất.
    • Tối ưu hóa chuỗi cung ứng và quản lý kho vận.
  • Dịch vụ khách hàng:
    • Phát triển chatbot thông minh có khả năng trả lời câu hỏi và giải quyết vấn đề cho khách hàng 24/7.
    • Cá nhân hóa trải nghiệm mua sắm và dịch vụ dựa trên sở thích và lịch sử tương tác của khách hàng.
  • An ninh và quốc phòng:
    • Phân tích dữ liệu lớn để phát hiện các mối đe dọa an ninh.
    • Phát triển các hệ thống giám sát thông minh.
    • Hỗ trợ các hoạt động tìm kiếm và cứu hộ.
  • Nghiên cứu khoa học:
    • Phân tích lượng lớn dữ liệu khoa học để khám phá ra các quy luật và mối quan hệ mới.
    • Mô phỏng các hiện tượng phức tạp để đưa ra dự đoán và kiểm chứng giả thuyết.
    • Tự động hóa các thí nghiệm và quy trình nghiên cứu.


Câu 1:

Đoạn trích này như một thước phim quay chậm, tái hiện khoảnh khắc Kim Trọng trở lại chốn xưa, nơi tình yêu vừa chớm nở, nhưng nay đã phủ một màu tang thương. Từ "muôn dặm phù tang" đến "đất Liêu Dương" không chỉ là khoảng cách địa lý mà còn là sự xa cách về thời gian và những biến cố khôn lường. Bước chân dò la vào "vườn Thúy" năm nào, Kim Trọng ngỡ ngàng trước sự đổi thay đến đau lòng. Vườn Thúy, biểu tượng của vẻ đẹp và hạnh phúc, giờ đây hoang tàn, với "cỏ mọc, lau thưa", "song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời". Sự vắng lặng đến "lặng ngắt như tờ" bao trùm không gian, đẩy Kim Trọng vào nỗi cô đơn và lo lắng tột độ. Câu hỏi "Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?" không chỉ là một lời than thở mà còn là sự tuyệt vọng khi nhận ra sự xa cách, thậm chí là mất mát, của những người thân yêu. Những tin dữ dồn dập như "sét đánh lưng trời": cha Kiều vướng vòng lao lý, Kiều phải "bán mình chuộc cha", nhà cửa tan hoang, Thúy Vân cũng đã thuộc về người khác. Tất cả vẽ nên một bức tranh xã hội đầy bất trắc và sự mong manh của số phận con người. Cuộc tìm kiếm đầy đau khổ dẫn Kim Trọng đến một nơi tồi tàn, "nhà tranh, vách đất tả tơi", nơi Kiều đang ẩn náu. Giọt nước mắt và lời than xót "Chàng ôi, biết nỗi nước này cho chưa?" là tiếng kêu nghẹn ngào của một trái tim tan vỡ. Lời thú nhận "lỗi tóc tơ" và sự hy sinh cao cả "bán mình nó phải tìm đường cứu cha" cho thấy tình cảnh bi đát và đức hy sinh cao đẹp của Kiều. Lời dặn dò Thúy Vân và lời thề đã khắc sâu tình yêu sâu đậm và nỗi đau chia cắt.

Câu 2:

Giữa nhịp sống hối hả, nơi ánh đèn đô thị thường chói lọi những thành công rực rỡ và sự phô trương náo nhiệt, sự hi sinh thầm lặng vẫn lặng lẽ hiện hữu, tựa như vầng trăng dịu hiền âm thầm tỏa sáng giữa đêm đen. Đó không phải là những tiếng vang vọng trời, mà là những cống hiến tự nguyện, nảy mầm từ trái tim chân thành và tinh thần trách nhiệm vô bờ, lặng lẽ ươm mầm những giá trị tốt đẹp cho cộng đồng và những người thân yêu.
Trong bức tranh đời thường, sự hi sinh thầm lặng vẽ nên những nét đẹp giản dị mà sâu sắc. Đó là dáng hình người mẹ tảo tần, đôi vai gầy guộc oằn mình gánh vác những lo toan, âm thầm vun vén cho mái ấm gia đình. Đó là bàn tay chai sạn của người cha, lặng lẽ làm việc không quản ngày đêm, chắt chiu từng giọt mồ hôi để chắp cánh ước mơ cho con trẻ. Ta còn thấy bóng dáng những người thầy cô tận tâm, như những người lái đò thầm lặng chở bao thế hệ học trò qua sông tri thức, miệt mài gieo chữ, vun trồng đạo đức mà chẳng mong ngày đền đáp.
Bước ra không gian cộng đồng, sự hi sinh thầm lặng càng trở nên cao quý và đáng ngưỡng mộ. Hãy nghĩ đến những người lính biên cương, như những bức tường thành vững chãi, lặng lẽ canh giữ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc, chấp nhận bao gian khổ mà ít ai thấu hiểu. Đó còn là những thiên thần áo trắng nơi tuyến đầu dịch bệnh, gác lại hạnh phúc riêng tư, đối diện với hiểm nguy để giành giật sự sống cho đồng bào. Những con số thống kê về sự hi sinh của các lực lượng tuyến đầu chỉ là phần nổi của tảng băng, phía sau là vô vàn những câu chuyện thầm lặng, những giọt mồ hôi và cả máu xương.
Giá trị của sự hi sinh thầm lặng tựa như dòng chảy ngầm, âm thầm nuôi dưỡng và bồi đắp những điều tốt đẹp. Nó không chỉ mang đến những lợi ích hữu hình cho người nhận mà còn khơi dậy những phẩm chất cao đẹp trong lòng người cho và lan tỏa những giá trị nhân văn trong cộng đồng. Đó là sự đồng cảm, sẻ chia, tinh thần tương thân tương ái, những sợi dây vô hình kết nối trái tim con người, tạo nên một xã hội ấm áp và nghĩa tình.
Tuy nhiên, trong thế giới hiện đại, nơi sự ồn ào và hào nhoáng dễ dàng chiếm lĩnh sự chú ý, sự hi sinh thầm lặng có nguy cơ bị lãng quên. Chúng ta cần học cách chậm lại, lắng lòng hơn để nhận ra những vẻ đẹp khuất lấp ấy. Những câu chuyện về những con người âm thầm cống hiến cần được trân trọng và lan tỏa, như những đóm lửa nhỏ khơi dậy ngọn lửa của lòng nhân ái trong mỗi trái tim.

Vậy nên, giữa những âm thanh náo nhiệt của cuộc sống, hãy lắng đọng tâm hồn để cảm nhận vẻ đẹp dịu dàng mà kiên cường của sự hi sinh thầm lặng. Đó không chỉ là những hành động đơn lẻ mà là sợi chỉ vàng óng ánh, âm thầm dệt nên tấm thảm nhân ái cho cả cộng đồng. Hãy trân trọng, biết ơn và lan tỏa những đóa hoa vô danh ấy, để hương thơm cao quý của sự hi sinh thầm lặng mãi lan tỏa, như vầng trăng dịu hiền không ngừng soi rọi, dẫn lối cho những trái tim hướng về điều thiện lương và tốt đẹp.

Câu 1: Văn bản trên thuộc thể loại truyện thơ

Câu 2: Văn bản là ngôn ngữ chủ yếu của Kiều

Câu 3:

Sau một thời gian xa nhà, nhân vật trữ tình trở về chốn cũ và nhận thấy sự thay đổi tiêu điều, vắng vẻ của cảnh vật nơi vườn Thúy, gợi lên cảm giác buồn bã và cô đơn. Nhớ về kỷ niệm đẹp trong quá khứ ("hoa đào năm ngoái") tương phản với hiện tại hoang vắng.
Trong nỗi cô tịch, nhân vật tự hỏi không biết chia sẻ nỗi niềm tâm sự cùng ai. Những người quen biết xưa đều đã có những thay đổi: người sang chơi chỉ là người lạ, người vướng vào kiện tụng hoặc đã qua đời, người phải bán mình chuộc cha, nhà cửa dời xa, người thì tình duyên thay đổi. Cuộc sống của mọi người đều khó khăn.
Một tin dữ bất ngờ ập đến, gây ra sự đau đớn tột cùng , khiến người phải vội vã đi tìm nơi ẩn náu. Nơi ẩn náu lại là một chốn tiêu điều, túng quẫn.
Câu 4:

– Đây là hình ảnh được gợi từ tứ thơ của Thôi Hộ

– Hình ảnh gợi lên sự bàng hoàng, tiếc nuối: Hoa đấy người đâu?

– Cái còn gợi ra cái mất. Vẫn là cảnh cũ mà người xưa không thấy.

Câu 5:

Biện pháp tả cảnh ngụ tình trong đoạn trích góp phần khắc họa rõ nét không gian buồn bã, hiu quạnh qua đó thể hiện tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhân vật khi trở lại nơi xưa. Việc mượn cảnh vật để diễn tả tình cảm khiến lời thơ trở nên sâu sắc và gợi cảm hơn
– Hình ảnh gợi lên sự trớ trêu, tương phản: Hoa vẫn cười với gió đông, còn lòng người thì buồn bã, nhớ nhung, thẫn thờ. Cái tươi tắn của hoa gợi nỗi tàn héo trong lòng người