

Nguyễn Văn Của
Giới thiệu về bản thân



































câu1: Nhân vật Dung trong truyện ngắn Hai lần chết của Thạch Lam là hình ảnh tiêu biểu cho bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến nửa thuộc địa, khi giá trị con người bị chà đạp bởi chiến tranh và sự xuống cấp đạo đức. Dung từng là một thiếu nữ hiền lành, có học thức và sống tình cảm, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt của xã hội thực dân nửa phong kiến, cô buộc phải thay đổi để tồn tại. Từ một người vợ yêu chồng, Dung dần trở thành người phụ nữ thực dụng, chạy theo vật chất và đánh mất nhân cách khi chấp nhận sống với viên đại úy Pháp – kẻ đã giết chồng mình. Tuy vậy, Dung không hoàn toàn là người xấu. Sự im lặng, cúi đầu, và ánh mắt đau đớn khi gặp lại người quen cũ cho thấy trong cô vẫn còn day dứt, mặc cảm và một phần lương tri chưa nguôi. Qua nhân vật Dung, Thạch Lam không lên án mà thể hiện cái nhìn cảm thông với những con người nhỏ bé bị vùi dập trong cơn xoáy của chiến tranh và thời cuộc, đồng thời tố cáo xã hội phi nhân đã khiến con người “chết” hai lần: một lần thể xác, một lần tinh thần.
câu2:Hôn nhân là một trong những quyết định quan trọng nhất của đời người, bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại mà còn định hình tương lai, hạnh phúc và cả cuộc sống tinh thần của mỗi cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, vẫn còn không ít bậc cha mẹ can thiệp sâu vào chuyện hôn nhân của con cái, thậm chí áp đặt con phải kết hôn theo sự lựa chọn của mình. Việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân là một vấn đề nhức nhối, cần được nhìn nhận và suy ngẫm thấu đáo.
Trước hết, cần khẳng định rằng cha mẹ nào cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con, bao gồm cả việc lựa chọn người bạn đời phù hợp để con có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc. Nhiều bậc phụ huynh cho rằng họ có kinh nghiệm sống, có khả năng đánh giá người khác tốt hơn nên việc họ chọn lựa sẽ an toàn và ít rủi ro hơn. Tuy nhiên, sự áp đặt, dù xuất phát từ tình thương, nếu không xuất phát từ sự thấu hiểu và tôn trọng nguyện vọng của con cái, sẽ dễ dẫn đến những hậu quả tiêu cực.
Áp đặt trong hôn nhân đồng nghĩa với việc tước đi quyền tự do lựa chọn của con cái – quyền được yêu và sống cùng người mình yêu. Khi con bị ép buộc kết hôn với người không phù hợp, không có tình cảm, cuộc sống hôn nhân dễ trở nên ngột ngạt, lạnh lẽo, dẫn đến xung đột, bất hạnh, thậm chí tan vỡ. Thực tế đã cho thấy không ít trường hợp những cuộc hôn nhân “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” chỉ kéo dài trong khổ đau, gây tổn thương tinh thần sâu sắc cho cả hai phía.
Bên cạnh đó, mỗi thế hệ có một quan niệm sống, một cách nhìn nhận khác nhau về tình yêu và hôn nhân. Sự khác biệt đó, nếu không được cha mẹ và con cái tôn trọng và dung hòa, sẽ tạo nên những mâu thuẫn không đáng có. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đóng vai trò là người đồng hành, người lắng nghe và định hướng để con có đủ bản lĩnh, hiểu biết mà đưa ra quyết định phù hợp nhất với bản thân.
Hôn nhân là hành trình dài, nơi tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện là yếu tố then chốt để giữ gìn và vun đắp hạnh phúc. Do đó, sự can thiệp quá sâu hay việc áp đặt một cách cực đoan của cha mẹ không những không giúp con cái có được cuộc sống tốt đẹp hơn mà còn có thể đẩy họ vào bi kịch. Một cuộc hôn nhân chỉ thực sự có ý nghĩa khi nó bắt đầu bằng sự lựa chọn tự do và chân thành từ chính những người trong cuộc.
Tóm lại, việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân là điều không nên, dù với bất kỳ lý do nào. Hôn nhân phải là kết quả của tình yêu, sự tự nguyện và sự lựa chọn cá nhân. Cha mẹ cần thấu hiểu và tôn trọng mong muốn, cảm xúc của con cái, đồng thời giáo dục và định hướng đúng đắn để con có thể tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của chính mình.
câu1: Nhân vật Dung trong truyện ngắn Hai lần chết của Thạch Lam là hình ảnh tiêu biểu cho bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến nửa thuộc địa, khi giá trị con người bị chà đạp bởi chiến tranh và sự xuống cấp đạo đức. Dung từng là một thiếu nữ hiền lành, có học thức và sống tình cảm, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt của xã hội thực dân nửa phong kiến, cô buộc phải thay đổi để tồn tại. Từ một người vợ yêu chồng, Dung dần trở thành người phụ nữ thực dụng, chạy theo vật chất và đánh mất nhân cách khi chấp nhận sống với viên đại úy Pháp – kẻ đã giết chồng mình. Tuy vậy, Dung không hoàn toàn là người xấu. Sự im lặng, cúi đầu, và ánh mắt đau đớn khi gặp lại người quen cũ cho thấy trong cô vẫn còn day dứt, mặc cảm và một phần lương tri chưa nguôi. Qua nhân vật Dung, Thạch Lam không lên án mà thể hiện cái nhìn cảm thông với những con người nhỏ bé bị vùi dập trong cơn xoáy của chiến tranh và thời cuộc, đồng thời tố cáo xã hội phi nhân đã khiến con người “chết” hai lần: một lần thể xác, một lần tinh thần.
câu2:Hôn nhân là một trong những quyết định quan trọng nhất của đời người, bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại mà còn định hình tương lai, hạnh phúc và cả cuộc sống tinh thần của mỗi cá nhân. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, vẫn còn không ít bậc cha mẹ can thiệp sâu vào chuyện hôn nhân của con cái, thậm chí áp đặt con phải kết hôn theo sự lựa chọn của mình. Việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân là một vấn đề nhức nhối, cần được nhìn nhận và suy ngẫm thấu đáo.
Trước hết, cần khẳng định rằng cha mẹ nào cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con, bao gồm cả việc lựa chọn người bạn đời phù hợp để con có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc. Nhiều bậc phụ huynh cho rằng họ có kinh nghiệm sống, có khả năng đánh giá người khác tốt hơn nên việc họ chọn lựa sẽ an toàn và ít rủi ro hơn. Tuy nhiên, sự áp đặt, dù xuất phát từ tình thương, nếu không xuất phát từ sự thấu hiểu và tôn trọng nguyện vọng của con cái, sẽ dễ dẫn đến những hậu quả tiêu cực.
Áp đặt trong hôn nhân đồng nghĩa với việc tước đi quyền tự do lựa chọn của con cái – quyền được yêu và sống cùng người mình yêu. Khi con bị ép buộc kết hôn với người không phù hợp, không có tình cảm, cuộc sống hôn nhân dễ trở nên ngột ngạt, lạnh lẽo, dẫn đến xung đột, bất hạnh, thậm chí tan vỡ. Thực tế đã cho thấy không ít trường hợp những cuộc hôn nhân “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” chỉ kéo dài trong khổ đau, gây tổn thương tinh thần sâu sắc cho cả hai phía.
Bên cạnh đó, mỗi thế hệ có một quan niệm sống, một cách nhìn nhận khác nhau về tình yêu và hôn nhân. Sự khác biệt đó, nếu không được cha mẹ và con cái tôn trọng và dung hòa, sẽ tạo nên những mâu thuẫn không đáng có. Thay vì áp đặt, cha mẹ nên đóng vai trò là người đồng hành, người lắng nghe và định hướng để con có đủ bản lĩnh, hiểu biết mà đưa ra quyết định phù hợp nhất với bản thân.
Hôn nhân là hành trình dài, nơi tình yêu, sự đồng cảm và tự nguyện là yếu tố then chốt để giữ gìn và vun đắp hạnh phúc. Do đó, sự can thiệp quá sâu hay việc áp đặt một cách cực đoan của cha mẹ không những không giúp con cái có được cuộc sống tốt đẹp hơn mà còn có thể đẩy họ vào bi kịch. Một cuộc hôn nhân chỉ thực sự có ý nghĩa khi nó bắt đầu bằng sự lựa chọn tự do và chân thành từ chính những người trong cuộc.
Tóm lại, việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân là điều không nên, dù với bất kỳ lý do nào. Hôn nhân phải là kết quả của tình yêu, sự tự nguyện và sự lựa chọn cá nhân. Cha mẹ cần thấu hiểu và tôn trọng mong muốn, cảm xúc của con cái, đồng thời giáo dục và định hướng đúng đắn để con có thể tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của chính mình.