Lại Thị Hương Ly

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lại Thị Hương Ly
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong thời buổi công nghiệp hóa, hiện đại hóa như hiện nay. Học sinh chúng ta có nhiều cơ hội hơn để được trau dồi, tiếp thu kiến thức, mở mang tầm hiểu biết và hội nhập với thế giới. Tuy nhiên, để hoàn thiện bản thân mình hơn trong cách sống cũng như tâm hồn, chúng ta cần phải tích cực tìm hiểu, bảo vệ và giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc. Một thực trạng mà ai cũng nhận thấy đó là xã hội đang phát triển theo hướng công nghiệp hóa, hiện đại hóa, con người hòa nhập, cởi mở hơn với những nền văn hóa mới của nhiều quốc gia khác nhau. Tuy nhiên, đôi lúc chúng ta lại quên đi, bỏ bê nét đẹp, truyền thống văn hóa của chính đất nước mà chúng ta sinh ra, lớn lên. Nhiều bản sắc đã bị mai một, giới trẻ ngày càng ít quan tâm, tìm hiểu về những truyền thống, bản sắc đó. Từ sự vô tâm, vô tư đó mà những giá trị truyền thống tốt đẹp ngày càng bị mai một dần đi, nhiều bản sắc đã và đang dần mất đi. Những lễ hội, nhưng cuộc thi dân gian không còn nhận được nhiều sự quan tâm của con người hoặc chỉ mang dáng dấp hình thức. Đối với những bạn trẻ hiện nay, họ không quá mặn mà với những truyền thống, bản sắc đó mà họ hướng đến những thứ hướng ngoại hơn, hiện đại hơn. Chính những điều này đã làm con người đánh mất đi giá trị cốt lõi của đất nước mình.

Hình ảnh “em” trong bài thơ “Chân quê” của Nguyễn Bính hiện lên với vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng của người con gái nông thôn. “Em” không chỉ là một vẻ đẹp ngoại hình với "đôi mắt sáng ngời”, “khuôn mặt tươi cười", mà còn là vẻ đẹp tâm hồn thuần khiết, chất phác. Sự hồn nhiên ấy được thể hiện qua những chi tiết giản dị như “cái khăn vấn đầu”, “cái áo tơi", "đôi chân trần” – những hình ảnh quen thuộc của người con gái lao động. Tuy nhiên, vẻ đẹp ấy không đơn thuần chỉ là vẻ đẹp bình dị, mà còn toát lên một sức sống mãnh liệt, một tình yêu quê hương sâu đậm. “Em” gắn bó với quê hương, với cuộc sống lao động chân chất, giản đơn. Qua hình ảnh "em", Nguyễn Bính đã ca ngợi vẻ đẹp bình dị, gần gũi của người phụ nữ Việt Nam, đồng thời thể hiện tình yêu tha thiết với làng quê, với những con người lao động cần cù, chất phác. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp ngoại hình và vẻ đẹp tâm hồn đã tạo nên một hình tượng “em” đầy sức sống và cảm xúc, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. “Em” không chỉ là nhân vật trong bài thơ, mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp quê hương, của người phụ nữ Việt Nam trong tâm tưởng nhà thơ.

Câu thơ “Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ. “Hương đồng gió nội” là ẩn dụ cho những gì tinh túy, đẹp đẽ nhất của làng quê, của cuộc sống bình dị. “Bay đi ít nhiều” thể hiện sự tiếc nuối, nuối tiếc một cách nhẹ nhàng, không quá đau xót. Từ “ít nhiều” gợi ra sự mơ hồ, không rõ ràng, thể hiện sự tàn phai dần dần, không đột ngột của những giá trị đó. Điều này tạo nên sự sâu lắng, gợi nhiều liên tưởng cho người đọc.

Bài thơ "Chân quê" thể hiện sự trân trọng của người đàn ông đối với vẻ đẹp giản dị, thuần hậu của người con gái quê. Qua đó, bài thơ đề cao vẻ đẹp của người phụ nữ chân chất, mộc mạc, không cần son phấn hay trang sức cầu kỳ. Bài thơ thể hiện rõ ràng thông điệp về sự yêu thích của người đàn ông đối với vẻ đẹp giản dị, tự nhiên của người yêu. Anh ta không thích sự thay đổi, sự xa rời nét đẹp quê mùa của người yêu mình. Anh ta muốn người yêu giữ nguyên vẻ đẹp chân quê, giản dị như ngày thường, như khi đi lễ chùa. Sự thay đổi của người yêu khi đi tỉnh về khiến anh ta cảm thấy hụt hẫng, nhớ nhung vẻ đẹp quen thuộc.

Khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm, yếm lụa sồi, dây lưng đũi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen​​

Như​ lí giải văn vẻ và sâu sắc hơn thì “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê

C1.Văn bản trên giới thiệu về quần thể di tích Cố đô Huế  

C2.Phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản là thuyết minh

C3.Văn bản Quần thể di tích Cố đô Huế - di sản văn hóa thế giới đầu tiên của Việt Nam được coi là một văn bản thông tin tổng hợp vì nó cho người đọc biết được thông tin vào mô tả cho ta thấy cảnh đẹp của Quần thể di tích Cố đô Huế.Bên cạnh đó nó truyền đạt cho ta chính xác thông tin để người đọc hình dung ra được cảnh đẹp và các kiến trúc của cố đô Huế

C4.Tác dụng của phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ giúp truyền tải thông tin về Quần thể di tích Cố đô Huế thêm sinh động hơn

C5.Từ nội dung của văn bản, em có những suy nghĩ là Quần thể di tích Cố đô Huế là một di sản văn hóa đặc biệt,được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới vào năm 1993. Nằm ở thành phố Huế,tỉnh Thừa Thiên Huế,Việt Nam,quần thể này là một minh chứng sống động cho lịch sử, văn hóa và kiến trúc thời kỳ phong kiến Việt Nam dưới triều Nguyễn (1802-1945) 

Tình mẫu tử và tình phụ tử là những tình yêu vô cùng thiêng liêng và quý giá , nhưng lại có những kẻ lại nhờ đến cái việc được cha mẹ nuôi chiều quá mức nên giờ chỉ bám bố mẹ . Đã có 1 câu nói thể hiện lời nói này như "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" .

Qua câu nói này dùng để phán ánh về những người con chỉ biết ỷ bám vào cha mẹ của mình . Không tự lực , không tự sức của mình để hình thành lên sự thành công mà chỉ ỷ bám vào cha mẹ . Họ chẳng thể làm gì chỉ có việc dự bám vào ba mẹ , để ba mẹ nuôi hết nửa cuộc đời của mình rồi cuộc đời còn lại chỉ dám ăn xin hay làm người vô gia cư ở những bên viả hè . Theo tôi đây là 1 vấn đề xấu , các con cái trong gia đình không nên học theo . Vì nếu như bạn chỉ biết ăn bám bố mẹ , hay ba mẹ "đặt" bn ngồi chỗ nào thì bạn "ngồi" chỗ đấy đều là những tật xấu trong tương . Yr bám vào bố mẹ chẳng biết làm gì rồi chỉ thế chỉ có việc nhận lại thôi cũng không có lợi ích cho xã hội . Xã hội có nhiều con người như này thì cả 1 hệ tư tưởng như này chẳng còn gì gọi là kinh tế hiện đại , kinh tế càng ngày càng đi xuống . Không ai mà bám bố mẹ là không đứng dậy tự đi theo con đường của mình được . Việc này sẽ trở thành 1 tật xấu rồi tật xấu này còn được lây lan thì cuộc sống của những con người đó sẽ đi vào khốn khó đầy thử thách hơn những người bình thường vì họ chẳng làm được gì cả . Hay có nhiều bố mẹ lại sắp đặt con mình cưới với người khác , gia đình của những người đấy giàu sang hơn nên họ sẽ đồng ý hay thậm chí là ép gả đi . Những đứa con đấy có cuộc sống đau khổ như nào thì bố mẹ của họ chẳng quan tâm , họ chỉ quan tâm vào tiền bạc khi gả con đi . Cha mẹ đặt con cưới người này nên con phải làm theo nên nhiều gia đình hay cuộc sống hôn nhân đi vào đổ vỡ . Chẳng hạn chí sĩ Lương Văn Can thời trẻ được cha mẹ cưới cho vợ là cô Lê Thị Lễ, buôn bán ở Hà Nội, dù “đôi trẻ” chưa gặp mặt. Sau khi thành gia thất, hai người đã chung sống với nhau thật hạnh phúc và cùng chịu đựng, vượt qua bao gian nan do thời cuộc đưa đến. Ngược lại do cưới nhau theo ý ba mẹ nên cũng có kẻ thở ngắn than dài: “Người ta sang sông, em cũng sang sông/ Người ta sang sông thành được vợ chồng/ Em sang không rồi lại xách nón về không/ Trước là thẹn thùng với bầu bạn, sau luống công ông chèo đò”. 

Câu nói này đang khẳng định sự giáo dục của cha mẹ dành cho con cái hay để nói lên được sự phản ánh của xã hội vì cha mẹ chỉ biết "đặt con ngồi im đấy" và chẳng cho con cơ hội tìm hiểu sâu về cuộc sống tương lai .

Thân em như tấm lụa đào

Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.