

Đỗ Hoàng Phong
Giới thiệu về bản thân



































Đi lấy mật là một đoạn trích từ tác phẩm Đất rừng phương Nam của nhà văn Đoàn Giỏi kể về cuộc đời phiêu bạt của cậu bé tên An, bối cảnh của tiểu thuyết là vùng đất miền Tây Nam Bộ, nơi có những con người mến khách, yêu nước. Qua đoạn trích đi lấy mật, tác gia đã cho người đọc cảm nhận được về cậu bé An là một con người hồn nhiên, trong sáng và rất ham học hỏi. An là nhân vật chính, cũng đóng vai là người kể chuyện. Cậu đã được nhà văn khắc họa qua nhiều phương diện khác nhau. Trong hành trình đi lấy mật cùng với tía nuôi và Cò, An đã có được một nhiều nghiệm thú vị. Trước hết, An cũng giống như bao đứa trẻ khác, nghịch ngợm nên đã có những hành động như: “Chen vào giữa, quảy tòn ten một cái gùi bé”; “Đảo mắt khắp nơi để tìm bầy ong mật”; “Reo lên khi nhìn thấy bầy chim đẹp”; “Ngước nhìn tổ ong như cái thúng… ”. Qua những hành động này, có thể thấy An là một đứa trẻ khá hiếu động và nghịch ngợm. Hồn nhiên là vậy nhưng An vẫn biết suy nghĩ, ham tìm hiểu. Cậu luôn nhớ về lời má nuôi dạy, về cách lấy mật, lời thằng Cò nói về cách xem ong, về sân chim. Khi nghe má nuôi dạy cách lấy mật, nếu không hiểu gì, An lại hỏi ngay: “Sao biết nó về cây này mà gác kèo”, “Kèo là gì, hở má?”, “Coi bộ cũng không khó lắm hở má?”, “Ủa, tại sao vậy má?”... Bên cạnh đó, không chỉ tinh nghịch và ưa khám phá, cậu còn có con mắt quan sát thật tinh tế và sâu sắc. Dưới con mắt của An, cảnh rừng U Minh hiện lên sống động và hoang sơ, trù phú: “Buổi sáng, đất rừng yên tĩnh”, còn “ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung rung, khiến ta nhìn cái gì cũng giống như là nó bao qua một lớp thủy tinh”. Điều này cho thấy, An là một cậu bé có tinh tế, biết phát hiện ra những cái đẹp của thiên nhiên. Qua đoạn trích đi lấy mật, tất cả những chi tiết từ câu chuyện của mẹ đã cho ta thấy An là một cậu bé ngoan ngoãn, ham học hỏi, thích quan sát và yêu thiên nhiên
có thể tồn tại cho đến tận ngày nay. Sự độc lập, trường tồn và phát triển của đất nước phụ thuộc rất lớn vào những thế hệ trẻ, thế hệ sẵn sàng ra đi để bảo vệ tổ quốc thân yêu. Trong lịch sử, đã có biết bao nhiêu người anh hùng, người lính,... chẳng màng nguy hiểm bảo vệ cho đất nước. Họ đều là đại diện của 1 thế hệ tuổi trẻ gan dạ, sẵn sàng hy sinh tất cả vì hạnh phúc, độc lập và trường tồn của dân tộc. Tóm lại, câu thơ đã khẳng định được một tình yêu tổ quốc cao đẹp và vai trò của tuổi trẻ trong việc bảo vệ, dựng xây đất nước trong suốt chiều dài lịch sử.
Những dấu chân lùi lại phía sau dấu chân in trên đời chúng tôi những tháng năm trẻ nhất Mười tám hai mươi sắc như cỏ dầy như cỏ Yếu mềm và mãnh liệt như cỏ cơn gió lạ một chiều không rõ rệt hoa chuẩn bị âm thầm trong đất nơi đó nhất định mùa xuân sẽ bùng lên hơn một điều bất chợt Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình (những tuổi hai mươi là sao không tiếc ) Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi tổ quốc ?