

NGUYỄN ĐÌNH ĐỆ
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Văn bản được kể theo ngôi thứ ba, người kể ẩn mình nhưng lại thâm nhập vào nội tâm nhân vật chính – Thứ – để thể hiện những suy nghĩ, cảm xúc sâu kín của anh. --- Câu 2. Những từ ngữ, hình ảnh thể hiện cuộc sống của Thứ khi ở Hà Nội: * “sống rụt rè hơn”, “sẻn so hơn”, “sống còm rom” * “chỉ còn dám nghĩ đến chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà” * “đời y sẽ mốc lên, sẽ gỉ đi, sẽ mòn, sẽ mục ra ở một xó nhà quê” Những từ ngữ, hình ảnh này cho thấy sự tù túng, bế tắc, vô nghĩa của cuộc sống thường nhật, khiến lý tưởng sống của Thứ bị mai một, đánh mất phương hướng và ý chí. --- Câu 3. Biện pháp tu từ: So sánh (“gần như là một phế nhân”) Tác dụng: * Gợi hình ảnh tột độ bi kịch và sự thất vọng sâu sắc trong tâm hồn Thứ. * Thể hiện sự đối lập giữa ước mơ to lớn thuở còn đi học và hiện thực khắc nghiệt khiến anh trở nên bất lực, vô dụng. * Nhấn mạnh nỗi đau của một người trí thức khi lý tưởng sống bị gãy đổ giữa xã hội thực dân tàn bạo. --- Câu 4. Ở Sài Gòn, Thứ còn trẻ, tràn đầy hoài bão, từng “hăm hở”, “náo nức”, từng “yêu và ghét”, có niềm tin và lý tưởng. Ở Hà Nội, Thứ trở nên rụt rè, nhỏ nhen, sống thực dụng, nghĩ đến “chuyện để dành”, “chuyện nuôi sống vợ con”, dần đánh mất lý tưởng. Nhận xét: Sự thay đổi của Thứ thể hiện quá trình tha hóa, buông xuôi, bị xã hội tàn nhẫn bào mòn. Đó là bi kịch của lớp trí thức tiểu tư sản trong xã hội cũ, không tìm được lối thoát. --- câu 5. Thông điệp: Đừng sống buông xuôi, an phận; con người cần vượt qua nỗi sợ, dám thay đổi để làm chủ cuộc sống của mình. Lí giải: Thứ – dù có nhận ra sự mục ruỗng trong cuộc sống – vẫn không đủ dũng khí để hành động. Anh bị trói buộc bởi thói quen, sợ hãi cái mới, sợ thay đổi. Hình ảnh “con trâu” biết phía bên kia là cuộc sống tự do nhưng vẫn không dám dứt dây thừng là biểu tượng cho sự bất lực, tự giam hãm mình trong vòng lặp quen thuộc. Văn bản khơi dậy sự thức tỉnh: sống là hành trình dũng cảm dấn thân, không chấp nhận cuộc đời mòn mỏi. ---
câu 1:
Trong bài thơ "Những người đàn bà gánh nước sông", Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa thành công hình tượng người phụ nữ nông thôn với vẻ đẹp thầm lặng, bền bỉ và giàu đức hi sinh. Hình ảnh “những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái” là chi tiết gợi tả chân thực, giàu sức gợi về sự vất vả, nhọc nhằn kéo dài qua nhiều năm tháng. Họ là những người suốt cả cuộc đời "gánh nước sông" – một công việc nặng nhọc, lặp đi lặp lại, gắn bó với cả không gian và thời gian làng quê. Nhưng ẩn sâu trong dáng vẻ lam lũ ấy là một tâm hồn đẹp, mạnh mẽ và kiên cường: một tay bám đòn gánh – hiện thực đời thường, tay kia "bám vào mây trắng" – biểu tượng cho khát vọng sống, cho ước mơ vươn lên giữa cuộc đời đầy gian khó. Họ không chỉ giữ gìn sự sống cho gia đình mà còn góp phần truyền lại những giá trị truyền thống qua nhiều thế hệ. Hình tượng người phụ nữ trong bài thơ vì thế trở thành biểu tượng đẹp đẽ của sự hi sinh, của tình mẫu tử và nghị lực sống phi thường.
Câu 2. (4.0 điểm
Trong cuộc sống hiện đại đầy áp lực và cạnh tranh, “burnout” – hội chứng kiệt sức về tinh thần và thể chất – đang trở thành vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt là trong giới trẻ. Đây không chỉ là hiện tượng mệt mỏi tạm thời mà là sự suy sụp kéo dài do căng thẳng, áp lực học tập, công việc và kỳ vọng xã hội.
Ngày nay, nhiều bạn trẻ phải đối mặt với lịch trình dày đặc, vừa học tập, vừa làm thêm, vừa cố gắng khẳng định bản thân. Không ít người dành phần lớn thời gian cho mạng xã hội, luôn lo sợ bị bỏ lại phía sau, dẫn đến cảm giác kiệt quệ, mất định hướng. Hội chứng burnout thể hiện qua sự chán nản, mất động lực, dễ cáu gắt, mất ngủ, hoặc thậm chí rơi vào trầm cảm. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập, công việc mà còn tác động nghiêm trọng tới sức khỏe tinh thần và thể chất lâu dài.
Nguyên nhân của burnout không chỉ đến từ bên ngoài mà còn do áp lực tự đặt lên bản thân. Nhiều bạn trẻ mang theo tâm lý “phải thành công sớm”, “không được chậm chân” dẫn đến tự ép mình trong guồng quay quá mức. Việc thiếu kỹ năng quản lý thời gian, không biết cách nghỉ ngơi đúng lúc cũng góp phần khiến tình trạng này trở nên phổ biến hơn.
Để vượt qua hội chứng burnout, mỗi người cần học cách lắng nghe chính mình. Nghỉ ngơi không phải là lười biếng, mà là một phần cần thiết để tái tạo năng lượng. Cần thiết lập thời gian biểu hợp lý, cân bằng giữa làm việc và thư giãn. Việc rèn luyện thể chất, trò chuyện với bạn bè, gia đình và tìm đến sự hỗ trợ tâm lý khi cần thiết cũng là những biện pháp hiệu quả. Đồng thời, xã hội cũng cần thay đổi cách nhìn nhận về thành công – không chỉ là sự nhanh chóng hay nổi bật, mà là sự bền vững và hạnh phúc lâu dài.
Hội chứng burnout là một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc chúng ta – đặc biệt là giới trẻ – cần sống chậm lại, quan tâm đến cảm xúc và sức khỏe tinh thần. Cuộc sống không phải là một cuộc đua tốc độ, mà là hành trình để hiểu và yêu thương chính mình nhiều hơn.
Câu 1. → Bài thơ được viết theo thể thơ tự do. Câu 2. → Bài thơ sử dụng các phương thức biểu đạt chính là: Biểu cảm (thể hiện cảm xúc của người viết) Miêu tả (khắc họa hình ảnh người đàn bà, dòng sông, con cá, đứa trẻ…) Tự sự (kể lại quá trình thời gian chứng kiến, trải nghiệm) Câu 3. → Việc lặp lại dòng thơ này có tác dụng: Nhấn mạnh chiều dài thời gian, sự lặp lại bền bỉ của những hình ảnh, công việc đời thường gắn bó với người phụ nữ. Gợi cảm giác âm thầm, nhẫn nại, truyền đời của một vòng quay số phận. Tạo nên tính nhịp điệu và chiều sâu triết lí cho bài thơ. Câu 4. Đề tài: Cuộc sống lao động và số phận lặng thầm của những người phụ nữ nơi làng quê. Chủ đề: Bài thơ thể hiện sự cảm thông, trân trọng trước vẻ đẹp âm thầm, bền bỉ của người phụ nữ nông thôn, đồng thời gợi lên suy ngẫm về vòng đời, số phận và truyền thống trong một không gian làng quê đậm chất trữ tình và hiện thực. Câu 5. → Bài thơ gợi cho em nhiều suy nghĩ sâu sắc về: Sự vất vả và hi sinh âm thầm của những người phụ nữ, đặc biệt là những người mẹ, người bà nơi làng quê. Vẻ đẹp lao động bình dị nhưng bền bỉ, gắn bó với thiên nhiên và cuộc sống. Một vòng quay của thời gian và số phận: những đứa trẻ lớn lên, rồi tiếp nối hành trình của cha mẹ mình — người con gái lại gánh nước, người con trai lại mang theo những ước mơ… Đồng thời, bài thơ cũng khiến em cảm nhận được sự bi thương, tiếc nuối trước những ước mơ dang dở và số phận buồn bã của con người.
288-4π
1;1/3;2/3