~이정혜 ~
Giới thiệu về bản thân
(Anyounghaseyo!)!Màu đen thật huyền bí đúng không?
Không! Nó không huyền bí như những gì bạn tưởng tượng, nó đơn thuần chỉ là một màu đơn sắc trong vô vàng màu sắc mà bạn biết.
Thật vậy, mỗi chúng ta cũng vậy là một trong vô vàng những con người trên Trái Đất.______Những người phụ nữ mặc màu đen là những người sống cuộc đời đầy màu sắc._________Màu đen vừa khiêm tốn vừa ngạo mạn. Màu đen là tính lười biếng và dễ dãi – nhưng bí ẩn. Nhưng trên hết, màu đen bảo rằng: Tôi không làm phiền bạn – đừng làm phiền tôi. __________Một trang giấy nhỏ làm sao vẽ cả bầu trời .Chỉ trang giấy trắng làm sao vẽ đủ màu đời…_________Bước qua những ngày mưa, ta mới yêu thêm những ngày nắng. Bước qua màn đêm u ám, ta mới biết ánh sáng quý đến chừng nào._______Hãy dùng bút hồng để vẽ lên trang giấy trắng vốn có của đời mình, đừng để người khác dùng bút đen vẽ nghuệch ngoạc lên trang giấy đó.______Tâm hồn của người con gái luôn màu trắng, chỉ khi tổn thương quá nhiều nó sẽ tự động chuyển thành màu đen.(như tôi)_______Tôi chọn màu trắng, vì nó thuần khiết và tinh khôi. Hơn bao giờ hết, màu trắng có thể khơi sáng tất cả các màu còn lại._________Hoa cúc luôn trắng một màu tinh khôi, nổi trội. Khi đứng giữa vườn cúc trắng, tôi cảm nhận được thế giới này có 2 bầu trời._________Người ta nói màu trắng là màu của tinh khôi, thuần khiết. Nhưng đối với tôi, màu trắng là màu của sự thất bại, trắng tay._________Tôi có màu đen hoặc trắng, tôi sẽ không bao giờ có màu xám trong cuộc đời tôi.__________Màu trắng là màu của hoa tuyết lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp. Những người yêu màu trắng cũng như hoa tuyết có tâm hồn lạnh nhưng dễ tan chảy khi có hơi ấm chiếu vào./////////Gửi những người đã làm tan nát tuổi thơ của tôi(ko như các bạn nghĩ): Tôi ko phải là Won Muyng Ok bình thường mà giờ tôi là Lee Jung Hye.Tôi là 1 đứa trẻ vốn có 1 tuổi thơ màu xám.Tuổi thơ của tôi có quá nhiều tổn thương.Nó đã bị bóp nát bởi TÌNH YÊU THƯƠNG của gia đình tôi.Nó là sự giam cầm chứ ko phải tình yêu thường nữa.Gia đình tôi.Phải,là gia đình tôi chứ ko phải gia đình nhà hàng xóm.Họ đã giam cầm,cấm đoán tôi bằng tình yêu thương mà họ cho là TUYỆT VỜI NHẤT.Tôi ko nói họ dành tình yêu giả cho tôi nhưng tôi thực sự ko thể nhận tình yêu đó.Đã nhiều lần tôi rơi vào cái hầm ko lối thoát,đã có lần tôi trốn vào nhà tắm và khóc rất nhiều.Nhưng,đi đến đáy của hầm rồi thì chẳng phải tìm lối ra sao?Khóc mãi chẳng phải hết nước mắt sao?.Đúng,tôi đang tìm lối ra,tôi đã hết nước mắt.Và tôi sẽ tìm lại tuổi thơ tôi dù khi đó tôi đang ở tuổi 18 hay 81.Và đến khi tôi BÙNG NỔ thì tôi sẽ biến thành con rắn độc,có thể cắn chết những người làm tôi tổn thương(Kể cả người thân.)!(Và ai vào rồi thì kb nhé!Tôi tuy vậy nhưng ko ác độc đâu!Tôi sẽ ko giết bạn đâu mà lo!Đùa thôi,tôi ko ác đâu!Yên tâm đi!Tôi còn có thể làm 1 người bạn tốt nữa đấy!)
0
0
0
0
0
0
0
Bạn chưa có hoạt động nào !!!