

Đỗ Trà Giang
Giới thiệu về bản thân



































Cau1
Nhân vật Bê-li-cốp trong truyện ngắn “Người trong bao” của Sê-khốp là một hình tượng điển hình cho kiểu người bảo thủ, sống khép kín và tách biệt với xã hội. Bê-li-cốp luôn bao bọc bản thân trong những lớp vỏ vật chất và tinh thần: đi giày cao su, mang ô, mặc áo bành tô kể cả khi thời tiết đẹp, và luôn sợ hãi mọi sự thay đổi. Cuộc sống của ông là sự tuân thủ máy móc các quy tắc và lánh xa mọi mối quan hệ xã hội. Ông không có khả năng giao tiếp một cách bình thường, thậm chí những cuộc viếng thăm của ông cũng im lặng và kỳ quặc. Thái độ sống ấy đã biến Bê-li-cốp thành một “người trong bao” – vừa đáng thương vừa đáng phê phán. Hình ảnh này không chỉ phản ánh tâm lý sợ hãi của một cá nhân, mà còn là lời cảnh tỉnh về căn bệnh tinh thần đang lây lan trong xã hội Nga cuối thế kỷ XIX. Qua đó, tác giả lên án lối sống bảo thủ, trì trệ và kêu gọi con người phải sống cởi mở, dám đổi mới và hòa nhập với đời sống hiện đại.
Câu 2
Trong cuộc sống hiện đại, cụm từ “vùng an toàn” được nhắc đến như một giới hạn tâm lý mà con người thường tự tạo ra để cảm thấy an toàn và dễ chịu. Tuy nhiên, nếu mãi ở trong vùng an toàn ấy, chúng ta sẽ không thể phát triển và khám phá hết tiềm năng của chính mình. Việc dám bước ra khỏi vùng an toàn là yếu tố quan trọng giúp mỗi người trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn và sống một cuộc đời ý nghĩa.
Vùng an toàn là nơi con người cảm thấy quen thuộc, ít rủi ro và dễ kiểm soát. Ở đó, ta không bị thách thức bởi những điều mới lạ, không sợ thất bại nhưng cũng không có cơ hội để vươn lên. Nếu ai đó cứ mãi thu mình trong chiếc “vỏ bọc” ấy, họ sẽ dễ bị trì trệ, thụ động, và mất dần khả năng thích ứng với sự thay đổi của xã hội. Trái lại, việc dám bước ra khỏi vùng an toàn là biểu hiện của lòng can đảm, khát vọng khám phá và tinh thần học hỏi không ngừng.
Bước ra khỏi vùng an toàn không có nghĩa là liều lĩnh, mà là dám thử sức với những điều mới mẻ, dù có thể vấp ngã hay thất bại. Đó có thể là việc học một kỹ năng mới, thay đổi môi trường sống, hay đơn giản là bày tỏ chính kiến của bản thân. Từ những trải nghiệm ấy, con người học được cách vượt qua giới hạn, thích nghi tốt hơn và tự tin hơn vào năng lực của mình.
Lịch sử và thực tiễn đã chứng minh: nhiều nhân vật vĩ đại như Steve Jobs, Elon Musk,… đều từng đối diện với rủi ro khi rời khỏi vùng an toàn để theo đuổi lý tưởng. Chính nhờ vậy, họ đã tạo nên những bước đột phá cho nhân loại. Với mỗi người trong chúng ta, việc bước ra khỏi vùng an toàn không chỉ mang lại cơ hội thành công mà còn giúp ta sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn.
Tóm lại, vượt ra khỏi vùng an toàn là lựa chọn dũng cảm và thiết yếu để con người phát triển. Hãy sống dũng cảm, học cách chấp nhận thử thách và biến mỗi vấp ngã thành cơ hội để trưởng thành hơn mỗi ngày.
câu 1
bài làm
Truyện ngắn trên của Nguyễn Quang Sáng là một lời tố cáo sâu sắc về sự bất công, tàn nhẫn trong xã hội phong kiến xưa, đồng thời thể hiện lòng thương cảm chân thành với những phận người nhỏ bé, đặc biệt là trẻ em nghèo. Nhân vật Bào hiện lên là một cậu bé mười hai tuổi phải đi ở đợ để trả nợ cho mẹ. Em bị bóc lột, đánh đập, sai khiến một cách tàn nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhục, cố gắng làm hài lòng cậu chủ bằng mọi cách. Cao trào truyện là khi Bào trèo lên cây để bắt chim, rồi rơi xuống, máu chảy đầm đìa mà vẫn cố vươn tay cầu cứu – nhưng không ai cứu em, bởi bàn tay kia chỉ với lấy xác con chim quý. Chi tiết ấy đầy xót xa, thể hiện sự thờ ơ, lạnh lùng của người giàu đối với thân phận của người nghèo. Với giọng văn chân thực, xúc động cùng cách xây dựng tình huống giàu kịch tính, truyện không chỉ phản ánh hiện thực xã hội mà còn khơi dậy lòng trắc ẩn, sự thấu cảm với những số phận bất hạnh như Bào – cậu bé mang trái tim trong sáng giữa một thế giới đầy u ám.
câu
bài làm
Cuộc sống có vô vàn những điều mới lạ, và trong đó có những thứ khiến con người cảm thấy vô cùng quý giá, trân trọng, không có bất kỳ thứ gì có thể đóng đếm hay mua được bằng tiền. Đó chính là tình yêu thương. Tình yêu thương giúp con người trở nên hạnh phúc, vui vẻ, một con người biết yêu thương chính là người có nhân cách đẹp, và luôn hướng đến những thứ tốt đẹp, hoàn mỹ hơn.
Tình yêu thương là gì? Đó chính là sự sẻ chia mà mỗi người dành cho nhau, một thứ tình cảm thiêng liêng xuất phát từ nơi con tim. Đó chính là sự đồng cảm, và một tinh thần đồng loại mà con người dành cho con người. Tình yêu thương có vô vàn hình trạng, nó như một viên đá ngũ sắc lung linh. Tuy nó vô hình nhưng lại hữu hình, luôn xuất hiện vào cuộc sống hằng ngày. Chúng ta có thể dễ dàng nhận ra hay không thể nhận ra bởi tình yêu thương nó vô cùng đơn giản, và gần gũi. Bố mẹ bạn yêu bạn, anh chị người thân bạn chăm sóc cho bạn, bạn bè bạn lo lắng cho bạn… Tình yêu thương chính là tình thân, tình nghĩa. Mỗi chúng ta đều sinh ra may mắn được sống trong tình yêu của cha của mẹ, chúng ta được gắn kết bởi tình yêu nồng nàn từ cha mẹ, từ người mang chung dòng máu với ta. Và khi chập chững vào lớp học, chúng ta biết đến tình yêu thương mới đó chính là tình bạn. Những người bạn là người xa lạ, được gắn kết với chúng ta bởi sự sẽ chia, bởi niềm vui và nổi buồn, bởi các cuộc trò chuyện, bởi sự giúp đỡ. Và cứ thế, trên đường đời sẽ xuất hiện rất nhiều tình yêu thương. Trong đó có một loại tình cảm, được gọi là tình yêu, đó là sự đồng điệu của hai tâm hồn, một chủ đề mà các nhà thơ như Xuân Diệu, Huy Cận, Xuân Quỳnh, Puskin,… họ viết lên những câu thơ, những bài tình ca ngọt ngào để ca ngời tình yêu, mang đến một sự thăng hoa bất tận. Và còn có một tình yêu đất nước, dân tộc, chúng ta sống trên cùng một tổ quốc, cùng một mảnh đất, chung tiếng nói và màu da vì thế, chúng ta dành tình cảm đồng thân đó cho nhau.
Nhưng có biết bao người lại quên mất đi tình yêu thương, họ bị sự ồn ào của cuộc sống, bị lu mờ bởi vật chất nên để tình yêu thương nguội lạnh. Vì cái tôi, vì cuộc sống đơn điệu của bản thân mà họ bỏ mặc những thứ xung quanh. Có nhiều người đã mắc căn bệnh “vô cảm”, bị dửng dưng trước những hoàn cảnh đáng thương, sợ giúp đỡ người khác, sợ bị mang vạ vào thân…. Vì vậy, họ không biết nói tiếng sẻ chia, cứ khư khư trong vỏ bọc của riêng mình. Và từ đó, luôn sống trong ngờ vực, đố kị, ganh ghét,…Chúng ta nên phê phán, nên chỉ cho họ thấy sống là cần biết cho đi, chứ không chỉ là sự nhận lại, để họ có thể được hòa nhập vào thế giới tràn ngập yêu thương.
Thật tuyệt vời vì trên thế giới con người luôn xuất hiện tình yêu thương. Mỗi chúng ta hãy nuôi dưỡng trong trái tim mình những viên đá ngũ sắc yêu thương để tô vẻ cho đời màu sắc của hòa bình, của hạnh phúc. Tình yêu thương chính là một phẩm chất đạo đức nhân cách cao quý mà ai ai cũng nên có và phát huy.
câu 1
Câu 1
Phương thức biểu đạt chính: Tự sự.
Câu 2
Tình huống truyện: Bào – đứa trẻ phải đi ở đợ để trả nợ cho mẹ – bị ép bắt con chim vàng cho cậu chủ Quyên. Trong nỗ lực bắt chim, Bào bị ngã từ trên cây xuống, bị thương nặng, còn con chim thì chết.
Câu 3
Ngôi kể: Ngôi thứ ba.
Tác dụng: Giúp người kể có cái nhìn toàn diện về sự việc, dễ dàng miêu tả tâm lý, hành động của nhiều nhân vật khác nhau (nhất là Bào), từ đó thể hiện rõ sự bất công, đối lập giữa tầng lớp nghèo khổ và kẻ có quyền.
Câu 4
Ý nghĩa chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai.”:
Chi tiết này thể hiện sự khát khao được cứu giúp, được cảm thông, yêu thương của Bào – một đứa trẻ nghèo khổ, bị bạo hành. Hành động "với mãi" nhưng "chẳng với được ai" gợi lên cảm giác bất lực, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Đồng thời, chi tiết cho thấy sự thờ ơ, vô cảm của người phụ nữ – khi bà chỉ quan tâm đến xác con chim vàng chứ không phải đứa trẻ vừa vì bà mà gặp tai nạn.
Câu 5
Nhận xét về nhân vật Bào:
Bào là một cậu bé nghèo, chịu nhiều đau khổ, thiệt thòi nhưng vẫn ngoan ngoãn, cam chịu, giàu lòng hy sinh. Dù bị đánh đập, cậu vẫn cố bắt chim để làm hài lòng cậu chủ.
Tình cảm, thái độ tác giả gửi gắm:
Tác giả thể hiện sự xót thương sâu sắc với số phận trẻ em nghèo, đồng thời lên án mạnh mẽ sự bất công, tàn nhẫn của xã hội phong kiến với những thân phận thấp cổ bé họng.