

Đào Hương Giang
Giới thiệu về bản thân



































Tóm tắt:
Đổi: 21,6 km= 6m/s
m=2tấn = 2000kg
t=15s
g=10m/s2
Ta có Vt = Vo + at
=> a = (Vt - Vo) / t = (6-0) / 15 = 0,4 m/s2
Quãng đường xe đi được là:
S = (Vt2 - Vo2) / 2a = (62 - 02) / 2.0,4 = 45m
a) Ta có: F = ma = 2000.0,4 = 800 N
A = F.S = 800.45 = 36000 J
P = A / t = 36000 / 15 = 240 W
b) Ta có Fms = 0,005.N = 0,005.2000.10 = 1000 N
ADĐL II Newton: F - Fms = ma
=> F = Fms + ma = 1000 + 2000.0,4 = 1800 N
A = F.S = 1800.45 = 81000 J
P = A / t = 81000 / 15 = 5400 W
Chọn mốc thế năng tại mặt đất
Theo định luật bảo toàn năng lượng
W = Wd + Wt = 5/2Wt
=> W = 5/2mgz
=> m = 2W/5gz = 2.37,5/5.10.3 = 0,5 (kg)
Ta có:
Wd = 3/2 Wt
=> 1/2mv^2 = 3/2mgz
=> v = √3.gz ≈ 9,49 (m/s)
câu 1:
Đoạn trích đã vẽ nên một bức tranh đầy đau thương về số phận những đứa trẻ nghèo trong xã hội phong kiến, mà tiêu biểu là nhân vật Bào. Bào là đứa trẻ ở đợ, sống trong cảnh bị bóc lột, hành hạ tàn nhẫn chỉ vì món nợ nhỏ của mẹ. Cậu bé khát khao được sống tự do, nhưng lại bị buộc phải phục tùng, chịu đựng đòn roi và những mệnh lệnh vô lý như việc bắt con chim vàng. Hình ảnh Bào run rẩy trèo cây, cố gắng bắt chim trong sự sợ hãi tột cùng, rồi rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa, đã tố cáo sâu sắc sự bất công, tàn nhẫn của tầng lớp chủ nhà giàu có đối với những đứa trẻ nghèo khổ. Cảnh mẹ con thằng Quyên chỉ xót xa cho con chim vàng chết, mà dửng dưng trước thương tích của Bào, càng làm nổi bật sự vô cảm, ích kỷ của xã hội ấy. Qua câu chuyện cảm động này, tác giả không chỉ bày tỏ niềm xót thương cho thân phận trẻ em nghèo, mà còn lên án mạnh mẽ sự bất công, lạnh lùng của con người trước nỗi đau của đồng loại.
câu 2:
Tình yêu thương là một trong những giá trị cao đẹp nhất mà mỗi con người mang trong mình. Đó không chỉ là cảm xúc gắn bó giữa người với người mà còn là sợi dây vô hình kết nối những tâm hồn, tạo nên một thế giới ấm áp và nhân văn. Trong cuộc sống, tình yêu thương đóng vai trò vô cùng to lớn, không chỉ giúp con người vượt qua khó khăn mà còn làm cho cuộc đời trở nên ý nghĩa hơn.
Trước hết, tình yêu thương là nguồn động lực mạnh mẽ giúp con người vượt qua những thử thách, nghịch cảnh. Khi đối mặt với khó khăn, một lời động viên, một cái nắm tay hay một ánh mắt cảm thông cũng đủ để thắp sáng niềm tin trong lòng người đang tuyệt vọng. Tình yêu thương tiếp thêm sức mạnh để con người đứng dậy sau những lần vấp ngã, cho họ niềm tin rằng mình không đơn độc trong cuộc đời rộng lớn này. Chính từ đó, họ có thể kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn, vững bước trên hành trình thực hiện ước mơ của mình.
Hơn nữa, tình yêu thương còn là chiếc cầu nối xây dựng một xã hội tốt đẹp và nhân ái. Khi biết quan tâm, sẻ chia với người khác, con người sẽ giảm bớt sự ích kỷ, ganh đua; thay vào đó là sự cảm thông, bao dung. Một xã hội ngập tràn yêu thương sẽ là nơi con người được sống trong sự an toàn, hạnh phúc và trân trọng lẫn nhau. Trong gia đình, tình yêu thương gắn kết các thành viên, tạo nên mái ấm vững chắc. Trong cộng đồng, tình yêu thương làm nảy nở những hành động đẹp như giúp đỡ người nghèo, cứu trợ đồng bào gặp nạn, bảo vệ những mảnh đời yếu thế.
Tình yêu thương còn giúp con người hoàn thiện nhân cách. Một người biết yêu thương sẽ luôn biết sống tử tế, biết đặt mình vào vị trí của người khác để thấu hiểu và hành xử đúng đắn. Những giá trị nhân văn ấy không chỉ làm đẹp cho tâm hồn mỗi cá nhân mà còn lan tỏa đến những người xung quanh, làm đẹp cho cả cộng đồng. Người có tình yêu thương thường dễ thành công hơn trong công việc và cuộc sống, bởi họ chiếm được lòng tin, sự quý trọng từ người khác.
Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện đại, nhịp sống hối hả đôi khi làm con người trở nên thờ ơ, lãnh đạm với nhau. Sự vô cảm ngày càng gia tăng khiến nhiều mảnh đời bất hạnh bị bỏ quên, nhiều tâm hồn bị tổn thương. Vì thế, mỗi người cần nuôi dưỡng và giữ gìn tình yêu thương trong mình. Đôi khi, chỉ cần một hành động nhỏ như lắng nghe, mỉm cười hay giúp đỡ một ai đó cũng có thể mang lại niềm vui và hy vọng lớn lao.
Tóm lại, tình yêu thương là thứ tài sản quý giá nhất mà mỗi người có thể trao và nhận. Nó không chỉ làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa mà còn là nền tảng xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Mỗi chúng ta hãy sống yêu thương nhiều hơn mỗi ngày, để cuộc đời này mãi mãi tràn đầy ánh sáng của lòng nhân ái.
Câu 1:
-Phương thức biểu đạt chính : tự sự.
Câu 2:
Tình huống truyện của đoạn trích là: Bé Bào– một đứa trẻ ở đợ, vì bị ép buộc phải bắt con chim vàng cho cậu chủ Quyên nênđã trèo lên cây trứng cá để chụp chim. Trong khi cố bắt chim, Bào bị ngã từ trên cây xuống, bị thương nặng, còn con chim cũng chết.
Câu 3:
Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba.
-Tác dụng của ngôi kể: Giúp người kể có thể linh hoạt miêu tả các hành động, lời nói và tâm trạng của nhiều nhân vật, đặc biệt là nhân vật chính – Bào. Qua đó, người đọc dễ dàng cảm nhận được nỗi đau đớn, số phận bất hạnh cũng như những xúc cảm sâu sắc trong lòng cậu bé.
Câu 4:
Chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai.” mang ý nghĩa sâu sắc: Nó diễn tả hình ảnh đau đớn, yếu ớt đến kiệt sức của Bào sau cú ngã nghiêm trọng.Đôi tay “với mãi nhưng cũng chẳng với được ai” thể hiện khát khao được cứu giúp, được yêu thương, che chở của một đứa trẻ bất hạnh, nhưng lại bị thờ ơ, bỏ mặc.Qua đó, tác giả lên án sự vô tâm, lạnh lùng và bất công trong xã hội khi con người chỉ biết nghĩ đến lợi ích của mình mà không màng đến sinh mạng, cảm xúc của người khác – đặc biệt là trẻ nhỏ.
Câu 5:
Nhân vật Bào là một cậu bé đáng thương,chịu nhiều bất công: sống cảnh ở đợ, bị đối xử tàn nhẫn, phải làm việc nguy hiểm để làm hài lòng chủ. Bào ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó, giàu lòng hy sinh và có tình cảm chân thật.Qua nhân vật này, tác giả thể hiện tình cảm xót thương, đồng cảm sâu sắc với những đứa trẻ nghèo khổ trong xã hội phong kiến; đồng thời lên án sự bất công, tàn nhẫn của những người giàu có, địa vị, coi rẻ mạng sống của người nghèo.
Câu 1:
Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” Câu nói là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự dũng cảm sống thật với khát vọng, dám dấn thân để trưởng thành. Trong cuộc sống, nhiều người vì sợ thất bại, sợ tổn thương mà lựa chọn cách sống an toàn, né tránh thử thách. Nhưng chính những cơ hội đã bỏ lỡ, những ước mơ không theo đuổi mới là điều khiến ta day dứt mãi về sau. Sự trưởng thành và thành công không đến từ việc ở yên, mà đến từ những lần bước ra khỏi “vùng an toàn”, thử và sai, dấn thân và học hỏi. Tuổi trẻ đặc biệt cần can đảm sống hết mình, dám ước mơ, dám hành động để không phải tiếc nuối về sau. Hãy để cuộc đời là một hành trình sống động và giàu trải nghiệm, chứ không phải một bản kê những điều “giá như”. Bởi sau cùng, điều đáng tiếc nhất không phải là thất bại, mà là chưa từng thử.
Câu 2:
Trong đoạn trích, nhân vật người mẹ hiện lên với hình ảnh đầy xúc động, đại diện cho tình mẫu tử thiêng liêng, âm thầm mà sâu sắc. Bà cụ là người mẹ tần tảo, già đi trong cô đơn và chờ đợi, nhưng lúc nào cũng đau đáu yêu thương con trai – người mà suốt sáu năm qua không một lần trở về hay hỏi han mình. Dù vậy, khi gặp lại con, điều đầu tiên bà nói chỉ là một câu đầy xúc động: “Con đã về đấy ư?”, rồi rơm rớm nước mắt – một cách thể hiện tình cảm chân thành, mộc mạc mà chan chứa yêu thương.
Người mẹ ấy sống trong ngôi nhà cũ kỹ, nghèo nàn, mặc bộ đồ cũ kỹ như mấy năm trước – biểu hiện của sự nhẫn nại, cam chịu và hy sinh. Dù con trai đã có cuộc sống sung túc nơi thành thị, bà vẫn không hề trách móc, ngược lại luôn săn sóc, lo lắng cho sức khỏe và công việc của con. Khi nghe tin con ốm, bà “lo quá”, nhưng vì “quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi” nên đành chịu – cho thấy sự bất lực của tình thương chân thật trước khoảng cách không chỉ về địa lý mà còn về tâm hồn.
Người mẹ còn thể hiện tình cảm sâu sắc qua từng chi tiết nhỏ: quan tâm con từng việc, trìu mến kể chuyện làng quê, cố giữ con ở lại ăn bữa cơm… nhưng tất cả đều bị con trai – một người đã thay đổi, trở nên lạnh lùng, xa cách – thờ ơ, dửng dưng. Khi được con đưa tiền, bà không vui mừng mà “rơm rớm nước mắt”, bởi thứ bà cần không phải là vật chất, mà là sự quan tâm, là sự hiện diện của đứa con mình yêu thương.
Nhân vật người mẹ chính là hiện thân cho người phụ nữ Việt Nam giàu đức hy sinh, bao dung và tận tụy. Qua đó, tác giả không chỉ khắc họa thành công một người mẹ cụ thể, mà còn gợi lên những suy nghĩ sâu sắc về lòng hiếu thảo, về tình cảm gia đình trong cuộc sống hiện đại đang dần bị lãng quên.
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản.
Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản là nghị luận
Câu 2. Chỉ ra hai lối sống mà con người đã từng đôi lần trải qua được tác giả nêu trong đoạn trích.
- Hai lối sống mà con người từng trải qua được nêu trong đoạn trích là
+) Lối sống buông xuôi, thụ động, khước từ vận động, né tránh thử thách, sống “ngoan ngoãn bất động”, “tìm sự an toàn trong giấc ngủ vùi”
+) Lối sống tích cực, hướng tới tương lai, luôn vận động, khát khao vươn ra “biển rộng”, sống như “dòng sông tha thiết trôi”.
Câu 3. Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn: “Sông như đời người. Và sông phải chảy. Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng.”
Biện pháp tu từ so sánh được sử dụng: “Sông như đời người”, “sông phải chảy” – “tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng”.
- Tác dụng: +) Tăng sức gợi hình gợi cảm,thêm phần sinh động và thể hiện sâu triết lý sống
+) Làm nổi bật mối liên hệ giữa dòng sông và đời người, đặc biệt là tuổi trẻ. Gợi liên tưởng sâu sắc về quy luật vận động không ngừng của cuộc sống và con người. Nhấn mạnh thông điệp: sống là phải vận động, dấn thân, khát khao vươn ra những chân trời rộng lớn.
Câu 4. Em hiểu như thế nào về “tiếng gọi chảy đi sông ơi” được nhắc đến trong câu văn: “Không thể thế bởi mỗi ngày ta phải bước đi như nghe trong mình tiếng gọi chảy đi sông ơi.”?
“Tiếng gọi chảy đi sông ơi” là một hình ảnh ẩn dụ thể hiện: Khát vọng sống mãnh liệt, thôi thúc con người không ngừng tiến bước.Tiếng gọi từ sâu bên trong tâm hồn, thôi thúc ta không dừng lại, không trốn tránh, mà phải dấn thân, trải nghiệm, sống có ý nghĩa.Đó là lý tưởng sống, là tiếng gọi của sự sống, của hành trình khám phá bản thân và thế giới.
Câu 5. Từ nội dung văn bản, em rút ra được bài học nào? Vì sao?
Bài học rút ra: Tuổi trẻ cần sống có lý tưởng, không ngừng vận động, vươn lên, dấn thân để trải nghiệm và trưởng thành. Không nên buông xuôi, trốn tránh hay sống an toàn một cách thụ động vì điều đó sẽ khiến cuộc đời trở nên u buồn, chật hẹp. Vì sống như dòng sông, con người phải “chảy”, phải không ngừng chuyển động thì mới có thể đến được “biển rộng”, mới thực sự sống trọn vẹn và có ý nghĩa.