

Hoàng Hương Giang
Giới thiệu về bản thân



































Nhân vật Từ Hải được khắc họa bằng bút pháp lãng mạn, với các hình ảnh phóng đại như "vai năm tấc rộng, thân mười thước cao" và "gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo". Bút pháp này giúp tôn vinh vẻ đẹp anh hùng của Từ Hải, làm nổi bật khí phách oai vệ và phẩm chất vượt trội của nhân vật. Từ đó, Từ Hải trở thành hình mẫu lý tưởng, có sức mạnh phi thường và tinh thần bất khuất, tạo nên không gian huyền thoại, vượt qua giới hạn thực tế
Nguyễn Du sử dụng những từ ngữ, hình ảnh sau để chỉ và miêu tả nhân vật Từ Hải trong văn bản: 1. Râu hùn, hàm én, mày ngài: Miêu tả vẻ ngoài oai phong, tuấn tú của Từ Hải. 2. Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao: Tả vóc dáng mạnh mẽ, lực lưỡng của nhân vật, như một anh hùng. 3. Đường đường một đấng anh hào: Khẳng định Từ Hải là bậc anh hùng, kiệt xuất. 4. Côn quyền hơn sức, lược thao gồm tài: Miêu tả tài năng, võ nghệ vượt trội của Từ Hải. 5. Đội trời, đạp đất ở đời: Thể hiện sự oai vệ, khí phách của Từ Hải. 6. Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo: Tượng trưng cho sức mạnh và trách nhiệm lớn lao mà Từ Hải mang trên vai.
Nhận xét về thái độ của tác giả: Nguyễn Du thể hiện thái độ kính trọng, ngưỡng mộ đối với nhân vật Từ Hải. Các hình ảnh như “đấng anh hào”, “gươm đàn nửa gánh” cho thấy Từ Hải là người có tài năng, sức mạnh và phẩm hạnh vượt trội. Tác giả không chỉ ca ngợi vẻ ngoài oai phong mà còn khắc họa vẻ đẹp về tài năng và nhân cách của Từ Hải, khẳng định vị thế anh hùng trong xã hội
Một số điển tích, điển cố trong văn bản: 1. Hàm én, mày ngài: Tả vẻ đẹp anh tuấn của bậc anh hùng. 2. Tấn Dương thấy mây rồng: Nhắc tích Lưu Bị gặp Gia Cát Lượng, ví gặp người tài giỏi. 3. Mắt xanh: Cái nhìn ưu ái, quý trọng (theo tích Tào Tháo). 4. Lầu hồng: Chỉ nơi ở của kỹ nữ trong văn học cổ. 5. Băng nhân: Người làm mai mối. 6. Giường thất bảo, màn bát tiên: Chỉ nơi ở sang trọng, quý phái. 7. Sánh phượng, cưỡi rồng: Ví tình duyên cao đẹp, vợ chồng xứng đôi
Văn bản trên kể về cuộc gặp gỡ và mối nhân duyên giữa Thúy Kiều và Từ Hải trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
Trong cuộc sống, việc góp ý, nhận xét là điều cần thiết để giúp người khác tiến bộ và hoàn thiện bản thân. Tuy nhiên, góp ý như thế nào, ở đâu và bằng cách nào lại là một vấn đề rất quan trọng, đặc biệt là khi góp ý trước đám đông. Một lời góp ý chân thành có thể giúp người khác phát triển, nhưng nếu thiếu tinh tế, thiếu suy nghĩ, thì lại dễ trở thành con dao hai lưỡi gây tổn thương sâu sắc. Vậy có nên góp ý, nhận xét người khác trước đám đông hay không? Đây là vấn đề cần được nhìn nhận một cách thấu đáo. Góp ý là hành động thể hiện sự quan tâm, mong muốn người khác tốt hơn.
Trong một số trường hợp, việc góp ý trước tập thể là cần thiết, đặc biệt là khi đó là những vấn đề chung, ảnh hưởng đến nhiều người. Chẳng hạn, trong một buổi học, giáo viên nhận xét về cách làm bài chưa đúng để cả lớp rút kinh nghiệm thì đó là điều tích cực. Tuy nhiên, khi góp ý liên quan đến cá nhân, đặc biệt là những khuyết điểm riêng tư hoặc nhạy cảm, việc nhận xét công khai trước đám đông có thể gây tổn thương sâu sắc, làm người được góp ý cảm thấy xấu hổ, tự ti, thậm chí là tổn thương tinh thần. Họ có thể cảm thấy bị xúc phạm, mất đi lòng tin và sự tự tin vào bản thân, từ đó trở nên thu mình hoặc phản kháng tiêu cực. Điều đáng nói là trong thực tế, không ít người nhân danh sự “thẳng thắn” để nói ra những lời góp ý cay nghiệt, thiếu tế nhị, thậm chí mang tính miệt thị trước đám đông. Một lời chê bai về ngoại hình, giọng nói, năng lực… nếu không đúng lúc, đúng chỗ có thể trở thành một vết thương tâm lý khó lành trong lòng người bị góp ý. Ta cần hiểu rằng, cảm giác và lời nói là hai thứ khác nhau, cảm giác có thể giữ riêng, còn lời nói – một khi phát ra – có thể tác động mạnh mẽ đến người khác, tích cực hoặc tiêu cực. Vì vậy, việc góp ý, nhận xét người khác cần có sự thấu cảm, tinh tế và tôn trọng. Khi cần phê bình cá nhân, hãy chọn không gian riêng tư, lời nói nhẹ nhàng, chân thành để người được góp ý cảm nhận được thiện ý. Một lời góp ý đúng cách không chỉ giúp người khác sửa sai mà còn khiến họ cảm thấy được tôn trọng và quan tâm. Trái lại, lời nói thiếu suy nghĩ giữa nơi đông người chỉ khiến người khác thêm tổn thương và khoảng cách giữa con người ngày một xa hơn.
Tóm lại, góp ý là cần thiết, nhưng cách góp ý còn quan trọng hơn rất nhiều. Góp ý trước đám đông chỉ nên dành cho những vấn đề mang tính xây dựng chung, còn với những góp ý mang tính cá nhân, hãy lựa chọn sự tinh tế và riêng tư. Trong giao tiếp, lòng nhân ái và sự tôn trọng luôn là “chìa khóa vàng” để duy trì các mối quan hệ tích cực và giúp nhau cùng tiến bộ.
Truyện ngắn "Ai biểu xấu" của Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm giàu tính nhân văn, phản ánh sâu sắc những bất công trong cách đánh giá con người dựa trên ngoại hình thay vì tài năng. Về nội dung, truyện lên án sự vô cảm, thiếu tế nhị của một số người có quyền lực, cụ thể là vị giám khảo đã thẳng thừng chê bai ngoại hình thí sinh ngay giữa đám đông. Qua đó, tác giả thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với những con người bình thường, khao khát được thể hiện đam mê nhưng lại bị định kiến xã hội đè nặng. Truyện cũng đặt ra vấn đề đạo đức trong cách ứng xử và giao tiếp – rằng sự tử tế đôi khi đến từ chính sự im lặng và thấu hiểu. Về hình thức, tác phẩm được viết bằng giọng văn nhẹ nhàng, giàu cảm xúc nhưng cũng đầy châm biếm sâu cay. Ngôn ngữ gần gũi, đời thường kết hợp với lối tự sự xen lẫn trữ tình khiến câu chuyện dễ chạm đến trái tim người đọc. Với "Ai biểu xấu", Nguyễn Ngọc Tư đã cho thấy tài năng trong việc khơi gợi suy ngẫm về lòng nhân ái và sự công bằng trong xã hội
“Ai biểu xấu” là một tác phẩm tuy ngắn nhưng để lại nhiều suy ngẫm sâu sắc về giá trị con người, cách sống tử tế, và sự đồng cảm trong xã hội hiện đại
“Cảm giác và nói ra cảm giác là hai chuyện khác nhau…” Câu này cho thấy rằng ai cũng có quyền cảm nhận, suy nghĩ, nhưng điều quan trọng là cách ta truyền đạt điều đó có thể gây tổn thương hay mang lại sự đồng cảm cho người khác. Việc giữ lại cảm giác cho riêng mình là biểu hiện của sự tế nhị, lòng trắc ẩn và thấu hiểu.
Câu tiếp theo: “Ai cũng nghĩ như vị giám khảo kia, nhưng không phải ai cũng thiếu tế nhị, thừa tàn nhẫn…” Ở đây, tác giả phê phán cách hành xử vô cảm của một số người: họ không ngần ngại làm tổn thương người khác bằng lời nói cay nghiệt, đặc biệt là giữa đám đông, khiến người nghe không chỉ bị xúc phạm mà còn mất mặt, mất tự tin. Từ đoạn văn này, em nhận ra rằng: Lời nói có sức mạnh rất lớn, Sự tử tế và tinh tế trong giao tiếp, Cảm xúc cá nhân cần được kiểm soát, Đây là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về đạo đức ứng xử và tôn trọng nhân phẩm con người trong bất kỳ hoàn cảnh nào
những thí sinh đã gặp phải tình huống rất khó xử: bị ban giám khảo nhận xét thẳng thừng, công khai về ngoại hình, cụ thể là bị chê “xấu” ngay trên sân khấu, trước hàng ngàn khán giả và đang được truyền hình trực tiếp. Trước tình huống ấy, thí sinh: cảm thấy tổn thương sâu sắc (sững sờ, đau đớn, tê dại); phải gượng gạo để giữ thể diện (cố gắng mỉm cười, cảm ơn và bước xuống sân khấu). Cách ứng xử: họ chọn im lặng, nhưng ánh đèn, lời chê, và cảm giác bị hạ thấp trở thành nỗi ám ảnh không nguôi – như một vết thương tâm lý kéo dài. Tình huống này cho thấy sự vô cảm, thiếu nhân văn của một số người có quyền đánh giá, đồng thời đặt ra câu hỏi về giá trị thật sự của tài năng và lòng tự trọng con người
Nhan đề tuy ngắn gọn nhưng mang nhiều tầng ý nghĩa, khiến em vừa thấy buồn, vừa trăn trở về sự công bằng và cách con người đối xử với nhau trong xã hội hiện đại