

Nguyễn Phú Hoàng
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1
Đoạn trích "Con chim vàng" của Nguyễn Quang Sáng là một câu chuyện đầy xúc động về số phận đau thương của những đứa trẻ nghèo trong xã hội cũ. Bào – một cậu bé mười hai tuổi phải đi ở đợ vì món nợ của mẹ – bị ép buộc phải bắt con chim vàng cho cậu chủ nhỏ. Dù cố gắng hết sức, cuối cùng Bào ngã từ trên cây xuống, bị thương nặng, trong khi mẹ con nhà chủ chỉ quan tâm đến xác con chim đã chết. Chi tiết "bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống" không phải để cứu Bào mà chỉ để nhặt xác chim đã phơi bày sự tàn nhẫn, vô cảm của kẻ giàu trước nỗi đau của người nghèo. Qua đó, tác giả tố cáo một xã hội bất công, nơi con người bị đối xử như công cụ, và giá trị của một mạng người còn thua cả một con chim. Bằng ngòi bút hiện thực đầy xót thương, Nguyễn Quang Sáng đã khắc họa thành công bi kịch của những đứa trẻ nghèo, đồng thời gửi gắm thông điệp nhân văn về sự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Câu 2
Cuộc sống sẽ lạnh lẽo biết bao nếu thiếu đi hơi ấm của tình yêu thương! Tình yêu thương không chỉ là cảm xúc tự nhiên mà còn là sức mạnh giúp con người vượt qua nghịch cảnh, hàn gắn những tổn thương và kiến tạo một xã hội nhân văn. Như nhà văn Maxim Gorky từng nói: "Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương", mỗi chúng ta cần nhận ra ý nghĩa sâu sắc của tình yêu thương trong hành trình làm người.
Tình yêu thương là sự đồng cảm, sẻ chia xuất phát từ trái tim, thể hiện qua hành động quan tâm, giúp đỡ người khác mà không vụ lợi. Đó có thể là tình mẫu tử thiêng liêng, tình bạn chân thành, hay lòng trắc ẩn với những số phận bất hạnh. Như trong truyện ngắn "Con chim vàng", nếu mẹ con thằng Quyên biết yêu thương Bào, có lẽ cậu bé đã không rơi vào bi kịch đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Với cá nhân: Tình yêu thương là liều thuốc tinh thần kỳ diệu. Khi được yêu thương, con người tìm thấy động lực để vượt qua khó khăn, như câu chuyện về cậu bé Ishmael Beah (tác giả cuốn "A Long Way Gone") đã hồi sinh nhờ tình yêu của gia đình nhận nuôi sau chiến tranh. Ngược lại, thiếu vắng tình thương sẽ dẫn đến những tổn thương tâm lý, như nhân vật Chí Phèo của Nam Cao – kẻ tha hóa vì bị cự tuyệt quyền làm người.
Với cộng đồng: Tình yêu thương tạo nên sợi dây gắn kết xã hội. Những phong trào như "Cơm có thịt" hỗ trợ trẻ em vùng cao, hay các nhà hảo tâm xây cầu cho dân nghèo đã chứng minh sức mạnh của lòng nhân ái. Nó xóa nhòa khoảng cách giàu-nghèo, giúp con người đối mặt với thiên tai, dịch bệnh bằng tinh thần đoàn kết.
Đáng buồn thay, xã hội ngày nay vẫn tồn tại những con người như mẹ con thằng Quyên trong "Con chim vàng" – chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà thờ ơ trước nỗi đau đồng loại. Nạn bạo hành trẻ em, sự thờ ơ với người tai nạn giữa đường, hay thái độ "đèn nhà ai nấy sáng" đang khiến xã hội mất dần tính nhân văn. Những hành vi ấy như lời cảnh tỉnh: Một thế giới không có tình thương chỉ là sa mạc cằn cỗi của những trái tim băng giá.
Yêu thương không phải là điều gì xa vời. Nó bắt đầu từ những việc nhỏ nhất: một cái ôm khi bạn bè gục ngã, một phần cơm chia sẻ với người vô gia cư, hay đơn giản là thái độ tôn trọng người lao động. Đặc biệt, giới trẻ cần sống tử tế trên mạng xã hội – nơi sự vô cảm dễ bùng phát thành bạo lực ngôn từ. Như câu nói của Mẹ Teresa: "Chúng ta không thể làm những điều vĩ đại, chỉ có thể làm những điều nhỏ với tình yêu vĩ đại".
Tình yêu thương chính là ánh sáng xua tan bóng tối của hận thù và cô đơn. Qua câu chuyện về Bào trong "Con chim vàng", ta càng thấm thía: Chỉ khi con người biết trao đi yêu thương, những bi kịch như của cậu bé mới không còn tái diễn. Hãy để trái tim rung cảm trước nỗi đau đồng loại, bởi như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng viết: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng" – tấm lòng biết yêu thương và sẻ chia.ự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Câu 1
Đoạn trích "Con chim vàng" của Nguyễn Quang Sáng là một câu chuyện đầy xúc động về số phận đau thương của những đứa trẻ nghèo trong xã hội cũ. Bào – một cậu bé mười hai tuổi phải đi ở đợ vì món nợ của mẹ – bị ép buộc phải bắt con chim vàng cho cậu chủ nhỏ. Dù cố gắng hết sức, cuối cùng Bào ngã từ trên cây xuống, bị thương nặng, trong khi mẹ con nhà chủ chỉ quan tâm đến xác con chim đã chết. Chi tiết "bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống" không phải để cứu Bào mà chỉ để nhặt xác chim đã phơi bày sự tàn nhẫn, vô cảm của kẻ giàu trước nỗi đau của người nghèo. Qua đó, tác giả tố cáo một xã hội bất công, nơi con người bị đối xử như công cụ, và giá trị của một mạng người còn thua cả một con chim. Bằng ngòi bút hiện thực đầy xót thương, Nguyễn Quang Sáng đã khắc họa thành công bi kịch của những đứa trẻ nghèo, đồng thời gửi gắm thông điệp nhân văn về sự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Câu 2
Cuộc sống sẽ lạnh lẽo biết bao nếu thiếu đi hơi ấm của tình yêu thương! Tình yêu thương không chỉ là cảm xúc tự nhiên mà còn là sức mạnh giúp con người vượt qua nghịch cảnh, hàn gắn những tổn thương và kiến tạo một xã hội nhân văn. Như nhà văn Maxim Gorky từng nói: "Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương", mỗi chúng ta cần nhận ra ý nghĩa sâu sắc của tình yêu thương trong hành trình làm người.
Tình yêu thương là sự đồng cảm, sẻ chia xuất phát từ trái tim, thể hiện qua hành động quan tâm, giúp đỡ người khác mà không vụ lợi. Đó có thể là tình mẫu tử thiêng liêng, tình bạn chân thành, hay lòng trắc ẩn với những số phận bất hạnh. Như trong truyện ngắn "Con chim vàng", nếu mẹ con thằng Quyên biết yêu thương Bào, có lẽ cậu bé đã không rơi vào bi kịch đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Với cá nhân: Tình yêu thương là liều thuốc tinh thần kỳ diệu. Khi được yêu thương, con người tìm thấy động lực để vượt qua khó khăn, như câu chuyện về cậu bé Ishmael Beah (tác giả cuốn "A Long Way Gone") đã hồi sinh nhờ tình yêu của gia đình nhận nuôi sau chiến tranh. Ngược lại, thiếu vắng tình thương sẽ dẫn đến những tổn thương tâm lý, như nhân vật Chí Phèo của Nam Cao – kẻ tha hóa vì bị cự tuyệt quyền làm người.
Với cộng đồng: Tình yêu thương tạo nên sợi dây gắn kết xã hội. Những phong trào như "Cơm có thịt" hỗ trợ trẻ em vùng cao, hay các nhà hảo tâm xây cầu cho dân nghèo đã chứng minh sức mạnh của lòng nhân ái. Nó xóa nhòa khoảng cách giàu-nghèo, giúp con người đối mặt với thiên tai, dịch bệnh bằng tinh thần đoàn kết.
Đáng buồn thay, xã hội ngày nay vẫn tồn tại những con người như mẹ con thằng Quyên trong "Con chim vàng" – chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà thờ ơ trước nỗi đau đồng loại. Nạn bạo hành trẻ em, sự thờ ơ với người tai nạn giữa đường, hay thái độ "đèn nhà ai nấy sáng" đang khiến xã hội mất dần tính nhân văn. Những hành vi ấy như lời cảnh tỉnh: Một thế giới không có tình thương chỉ là sa mạc cằn cỗi của những trái tim băng giá.
Yêu thương không phải là điều gì xa vời. Nó bắt đầu từ những việc nhỏ nhất: một cái ôm khi bạn bè gục ngã, một phần cơm chia sẻ với người vô gia cư, hay đơn giản là thái độ tôn trọng người lao động. Đặc biệt, giới trẻ cần sống tử tế trên mạng xã hội – nơi sự vô cảm dễ bùng phát thành bạo lực ngôn từ. Như câu nói của Mẹ Teresa: "Chúng ta không thể làm những điều vĩ đại, chỉ có thể làm những điều nhỏ với tình yêu vĩ đại".
Tình yêu thương chính là ánh sáng xua tan bóng tối của hận thù và cô đơn. Qua câu chuyện về Bào trong "Con chim vàng", ta càng thấm thía: Chỉ khi con người biết trao đi yêu thương, những bi kịch như của cậu bé mới không còn tái diễn. Hãy để trái tim rung cảm trước nỗi đau đồng loại, bởi như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng viết: "Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng" – tấm lòng biết yêu thương và sẻ chia.ự đồng cảm và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Câu 1: Đoạn văn nghị luận về câu nói của Mark Twain
Câu nói của Mark Twain: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm.” là lời nhắc nhở sâu sắc về thái độ sống dám trải nghiệm, dám dấn thân. Cuộc đời là một hành trình không ngừng chuyển động, và nếu chúng ta mãi đứng yên trong vùng an toàn, ta sẽ đánh mất những cơ hội quý giá. Sự hối tiếc lớn nhất không phải là thất bại, mà là chưa từng thử sức với những điều mình mong muốn. Như con thuyền neo mãi tại bến sẽ không bao giờ khám phá được đại dương bao la, con người nếu không dám “tháo dây, nhổ neo” sẽ chẳng thể trưởng thành. Hãy nhìn những người thành công như Steve Jobs, Thomas Edison hay Nguyễn Ngọc Ký – họ đều dám đối mặt với rủi ro để theo đuổi đam mê. Ngược lại, nỗi sợ thất bại thường khiến ta tự giới hạn bản thân, để rồi sau này nuối tiếc vì những ước mơ bị bỏ lỡ. Vì vậy, hãy sống hết mình, dũng cảm đón nhận thử thách, bởi tuổi trẻ chỉ đến một lần và thời gian không chờ đợi ai.
---
### Câu 2: Bài văn phân tích nhân vật người mẹ trong đoạn trích "Trở về" của Thạch Lam
Trong truyện ngắn "Trở về", Thạch Lam đã khắc họa hình ảnh người mẹ với tình yêu thương vô bờ và sự hy sinh thầm lặng, qua đó làm nổi bật sự vô tâm của người con – nhân vật Tâm. Bằng ngòi bút tinh tế đầy chất trữ tình, nhà văn đã khiến người đọc xúc động trước vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân hậu.
Trước hết, người mẹ hiện lên là một phụ nữ tần tảo, cô đơn và giàu đức hy sinh. Khi Tâm trở về sau sáu năm xa cách, bà vẫn sống trong căn nhà cũ "sụp thấp", "mái gianh xơ xác" – hình ảnh ấy phản ánh cuộc đời nghèo khó, đơn điệu của bà. Dù con trai không một lời thăm hỏi, bà vẫn giữ nguyên thói quen cũ, vẫn "bộ áo cũ kỹ" như ngày xưa, như thể thời gian với bà ngưng đọng trong nỗi chờ mong. Tình mẫu tử thiêng liêng được thể hiện qua chi tiết bà "ứa nước mắt" khi nhận ra con, cùng những lời hỏi han ân cần: "Bây giờ cậu đã khỏe hẳn chưa?". Câu hỏi ấy cho thấy bà luôn dõi theo từng bước đi của con dù bị lãng quên. Thậm chí, khi nghe tin Tâm ốm, bà lo lắng nhưng không dám lên thăm vì "quê mùa chả biết tỉnh thế nào" – sự tự ti ấy khiến người đọc thêm xót xa cho thân phận người mẹ nghèo.
Đặc biệt, nhân vật người mẹ còn là hiện thân của lòng vị tha cao cả. Dù bị con trai hờ hững, bà không một lời trách móc, chỉ âm thầm chấp nhận nỗi cô đơn với sự an ủi từ cô Trinh – người thay thế Tâm chăm sóc bà. Khi Tâm đưa tiền với thái độ "kiêu ngạo", bà "run run đỡ lấy" không phải vì mừng vật chất, mà vì đó là thứ duy nhất kết nối bà với đứa con vô tâm. Hành động "rơm rớm nước mắt" cho thấy sự tổn thương tinh thần sâu sắc, nhưng bà vẫn giữ im lặng, nhẫn nhục như bao người mẹ Việt Nam truyền thống. Chi tiết bà níu kéo Tâm ở lại ăn cơm ("Cậu hãy ở đây ăn cơm đã.") là lời van xé lòng, thể hiện khát khao được gần con dù chỉ một khoảnh khắc.
Qua nhân vật người mẹ, Thạch Lam không chỉ phê phán sự tha hóa của lớp người trẻ sống thực dụng (như Tâm), mà còn ngợi ca vẻ đẹp của tình mẫu tử bất diệt. Bút pháp miêu tả nội tâm tinh tế cùng những chi tiết giàu sức gợi (tiếng guốc chậm, gói tiền run run, ánh mắt âu yếm) đã tạo nên một hình tượng người mẹ ám ảnh. Đồng thời, đoạn trích cũng là lời cảnh tỉnh về sự vô cảm của con người trong xã hội hiện đại – khi vật chất trở thành thước đo thay cho tình cảm gia đình.
Kết thúc câu chuyện, hình ảnh người mẹ cô đơn trong ngôi nhà cũ kỹ đối lập với Tâm "nhẹ hẳn mình" vì nghĩ đã hoàn thành "bổn phận" khiến độc giả không khỏi day dứt. Có lẽ, thông điệp sâu sắc nhất Thạch Lam gửi gắm là: Tình yêu thương không thể đong đếm bằng tiền bạc, và sự hối hận thường đến khi ta đánh mất những điều giản dị nhất.