

Vũ Bảo Ngọc
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 Truyện ngắn “Con chim vàng” của Nguyễn Quang Sáng là một câu chuyện xúc động, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Qua nhân vật Bào – một cậu bé làm thuê – tác giả đã khắc họa số phận đau thương, bất hạnh của những đứa trẻ nghèo trong xã hội phong kiến cũ. Bào bị bóc lột sức lao động, bị đối xử tàn nhẫn, chỉ vì món nợ nhỏ của mẹ. Dù chịu đòn roi, bị sai khiến bắt chim để làm vui lòng con nhà chủ, Bào vẫn cam chịu, vẫn nỗ lực để được công nhận và yêu thương. Chi tiết cao trào khi Bào rơi từ trên cây xuống, máu chảy đầm đìa trong khi mẹ thằng Quyên chỉ quan tâm đến con chim vàng đã phơi bày sự vô cảm, tàn nhẫn của những kẻ giàu có. Đặc biệt, hình ảnh "Tay Bào với tới, với mãi nhưng chẳng với được ai" là một biểu tượng đau đớn cho khao khát được yêu thương, được cứu giúp mà không bao giờ thành hiện thực. Truyện ngắn đã gửi gắm tiếng nói tố cáo bất công xã hội và thể hiện sự cảm thông sâu sắc với những phận người nhỏ bé.
Câu 2
Trong cuộc sống muôn màu, muôn vẻ, giữa những lo toan, bận rộn và cả những mất mát, đau thương, tình yêu thương chính là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn, là thứ ánh sáng dịu dàng nhưng bền bỉ, giúp con người vượt qua những thời khắc đen tối nhất. Yêu thương không chỉ là một cảm xúc, mà còn là nền tảng đạo đức, là gốc rễ của sự đoàn kết và nhân văn trong xã hội. Tình yêu thương trước hết là sự cảm thông, chia sẻ giữa con người với con người. Đó có thể là sự hy sinh thầm lặng của người mẹ, là cái ôm của người cha sau một ngày dài, hay chỉ đơn giản là ánh mắt quan tâm, lời động viên chân thành từ một người xa lạ. Dù hình thức thể hiện có thể khác nhau, nhưng tình yêu thương luôn mang trong nó sức mạnh cảm hóa và lan tỏa kỳ diệu. Nó khiến con người trở nên dịu dàng hơn, mạnh mẽ hơn, và sống có trách nhiệm hơn với cộng đồng, với chính mình. Trong xã hội ngày nay, khi mà nhịp sống hiện đại khiến con người trở nên xa cách, đôi khi vô cảm, thì tình yêu thương lại càng trở nên cần thiết. Nó không chỉ xoa dịu những tổn thương tâm hồn mà còn là động lực để chúng ta hành động vì một xã hội tốt đẹp hơn. Hãy thử tưởng tượng một thế giới không có tình yêu thương: nơi đó con người sống chỉ vì bản thân, không quan tâm đến người khác, không biết chia sẻ – thì thế giới ấy sẽ lạnh lẽo và đáng sợ biết bao. Câu chuyện xúc động trong truyện ngắn “Con chim vàng” của Nguyễn Quang Sáng là một ví dụ điển hình. Bào – một cậu bé ở đợ, bị đánh đập, bị sai khiến bắt chim cho con nhà giàu. Dù bị thương nặng sau cú ngã, em vẫn đưa tay với lên cầu cứu, trong khi người đàn bà ấy chỉ chăm chăm cúi xuống nhặt lấy xác con chim. Một chi tiết đau đớn, tố cáo sự thiếu vắng yêu thương trong xã hội cũ. Qua đó, tác giả không chỉ lên án sự bất công, mà còn nhấn mạnh: khi con người không còn biết yêu thương nhau, họ sẽ đánh mất chính nhân tính của mình. Tình yêu thương không phải là thứ gì xa vời hay cao siêu. Nó hiện diện trong từng việc nhỏ mỗi ngày: một người trẻ nhường ghế cho cụ già, một nhóm bạn tình nguyện giúp đỡ người khuyết tật, hay một chiến sĩ cứu hộ không ngại nguy hiểm cứu người trong thiên tai, lũ lụt. Những hành động tưởng như nhỏ bé ấy lại chính là minh chứng sống động cho một xã hội nhân ái. Mỗi chúng ta, ai cũng cần tình yêu thương – vừa là người nhận, vừa là người cho đi. Khi cho đi yêu thương, bạn không bao giờ mất mát, mà ngược lại, bạn được bù đắp bằng sự thanh thản, sự kết nối và hạnh phúc. Yêu thương giúp chúng ta trưởng thành hơn, hiểu được giá trị thật sự của cuộc sống. Tóm lại, tình yêu thương chính là chất keo gắn kết con người, là thước đo nhân cách, là khởi nguồn của những điều tốt đẹp. Hãy mở lòng và gieo vào đời những hạt giống yêu thương, bởi chính nó sẽ làm cho cuộc sống của mỗi người – và của cả thế giới này – trở nên ấm áp và đáng sống hơn bao giờ hết.
Câu 1 Phương thức biểu đạt chính: Tự sự.
Câu 2 Tình huống truyện: Bào – một cậu bé làm thuê – bị ép phải bắt con chim vàng cho con nhà chủ. Vì không bắt được, Bào bị đánh đập và cuối cùng rơi từ trên cây xuống, bị thương nặng, trong khi con chim vàng cũng chết.
Câu 3 Ngôi kể: Ngôi thứ ba. Tác dụng: Ngôi kể thứ ba giúp người kể có cái nhìn toàn diện, khách quan về sự việc và nhân vật. Đồng thời, giúp người đọc cảm nhận sâu sắc hoàn cảnh đáng thương của nhân vật Bào và phơi bày sự tàn nhẫn, vô cảm của mẹ con nhà chủ.
Câu 4 Ý nghĩa chi tiết: Chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai” là một chi tiết đầy ám ảnh. Nó thể hiện nỗi tuyệt vọng, khát khao được cứu giúp, được yêu thương của Bào trong giây phút đau đớn. Nhưng trớ trêu thay, bàn tay đó không dành cho Bào mà để nâng xác con chim vàng – một sinh linh nhỏ bé mà mẹ con nhà chủ còn coi trọng hơn cả mạng sống của đứa ở. Đây là một lời tố cáo sâu sắc sự tàn nhẫn, vô nhân đạo.
Câu 5 Nhận xét về nhân vật Bào: Bào là một cậu bé ngoan, hiền lành, chăm chỉ, sống trong cảnh nghèo khổ, bị áp bức, đánh đập nhưng vẫn cam chịu. Em khát khao được yêu thương, cố gắng làm hài lòng chủ
Câu 1
Câu nói của Mark Twain: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm...” là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự dũng cảm và khát vọng sống hết mình. Trong cuộc sống, nhiều người thường ngần ngại, lo sợ thất bại hay bị phán xét nên chọn cách sống an toàn, không dám theo đuổi ước mơ hay trải nghiệm mới. Nhưng chính những cơ hội đã bỏ lỡ, những điều chưa từng thử sức lại khiến ta day dứt, nuối tiếc nhiều nhất khi nhìn lại. Đôi khi, một lần mạo hiểm có thể mang đến bài học quý giá hoặc mở ra con đường mới. Ngược lại, sự an toàn tuyệt đối đôi khi lại là chiếc lồng giam giữ chính ước mơ và khả năng của ta. Vì thế, hãy can đảm bước ra khỏi “bến đỗ an toàn”, dấn thân, trải nghiệm và sống trọn vẹn với những gì mình tin tưởng và yêu thích. Dù kết quả thế nào, ta cũng sẽ trưởng thành và không phải hối tiếc vì đã không dám sống một cuộc đời xứng đáng.
Câu 2
Trong đoạn trích từ truyện ngắn "Trở về" của Thạch Lam, nhân vật người mẹ hiện lên với hình ảnh tảo tần, yêu thương con vô điều kiện, dù bị con trai – Tâm – vô tâm, hờ hững. Qua lối miêu tả chân thực, giản dị, tác giả khắc họa một người mẹ quê nghèo, già yếu, vẫn sống trong ngôi nhà xơ xác, cũ kỹ, kiên nhẫn chờ đợi con trai trở về sau sáu năm trời xa cách. Bà cụ không trách móc hay oán giận, mà khi gặp con, chỉ nghẹn ngào ứa nước mắt rồi ân cần hỏi han từng chút một. Tình yêu của người mẹ thể hiện qua từng chi tiết nhỏ: từ việc bà vẫn giữ bộ quần áo cũ, vẫn nhớ đến người bạn thuở bé của con, đến nỗi lo lắng khi nghe tin con ốm nhưng không biết đường lên thăm. Bà cụ luôn nhắc đến con với niềm tự hào và quan tâm, dù nhận lại chỉ là sự thờ ơ, dửng dưng. Khi Tâm định rời đi, bà cố níu kéo: “Cậu hãy ở đây ăn cơm đã”, một câu nói đơn sơ nhưng chất chứa cả nỗi mong ngóng và yêu thương. Thái độ của người mẹ đối lập hoàn toàn với sự lạnh nhạt, kiêu ngạo của Tâm. Qua đó, tác giả không chỉ bày tỏ sự trân trọng đối với tình mẫu tử mà còn ngầm lên án lối sống thực dụng, xa rời cội nguồn của một bộ phận thanh niên thành thị lúc bấy giờ. Người mẹ trong đoạn trích không chỉ là nhân vật văn học, mà còn là biểu tượng cho những người mẹ Việt Nam tảo tần, hy sinh, suốt đời chỉ biết sống vì con cái. Tình cảm thiêng liêng ấy khiến người đọc không khỏi xúc động và suy ngẫm về trách nhiệm, bổn phận làm con.
Câu1
Phương thức biểu đạt chính: biểu cảm
Câu2
Hai lối sống mà con người đã từng đôi lần trải qua được tác giả nêu trong đoạn trích là:
- Lối sống thụ động khước từ vận động
- Lối sống tích cực hướng đến vận động
Câu 3
- Trong đoạn: "Sông như đời người. Và sông phải chảy. Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng" tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh
- Tác dụng:
+ Tăng sức gợi hình gợi cảm cho diễn đạt
+ So sánh "sông" với "đời người", "chảy" với "hướng ra biển rộng" đã tạo nên hình ảnh giàu sức gợi thể hiện một chân lý về cuộc sống: đời người cần phải vận động, không ngừng vươn lên, hướng tới những điều tốt đẹp giống như dòng sông không ngừng chảy về biển cả. Hình ảnh so sánh này giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận sâu sắc hơn về lẽ sống tích cực mà tác giả muốn đề cập.
Câu 4
"Tiếng gọi chảy đi sông ơi" là tiếng gọi của khát vọng, của niềm khao khát được sống trọn vẹn, được trải nghiệm, được vận động không ngừng của mỗi con người. Đó là bản năng tự nhiên, là tiếng gọi thúc giục con người phải sống tích cực, chủ động không ngừng, vươn lên trong cuộc sống.
Câu5
Bài học rút ra từ văn bản là con người cần sống tích cực, chủ động, không ngừng vươn lên giống như dòng sông không ngừng chảy về biển cả. Vì nếu sống thụ động, khép kín con người sẽ bỏ lỡ những trải nghiệm quý giá và không thể phát triển toàn diện. Đoạn trích nhấn mạnh tầm quan trọng của sự vận động, của việc trải nghiệm cuộc sống để hoàn thiện bản thân và đạt được khát vọng của mình.