

Nguyễn Bảo Thi
Giới thiệu về bản thân



































Nhan đề “Chân quê” gợi cho em nhiều liên tưởng và cảm nhận sâu sắc về vẻ đẹp thuần hậu, mộc mạc, giản dị của con người và cuộc sống nơi làng quê Việt Nam.
Từ “chân” mang nghĩa là chân thật, thuần khiết, còn “quê” là làng quê – nơi gắn bó với cội nguồn, truyền thống. Kết hợp lại, “chân quê” không chỉ nói về ngoại hình hay lối sống của người con gái quê mà còn là biểu tượng cho bản sắc văn hóa dân tộc, cho những giá trị tinh thần trong sáng, không pha tạp.
Nhan đề cũng gợi lên một nỗi hoài niệm và tiếc nuối của tác giả trước sự thay đổi của con người và lối sống truyền thống dưới tác động của hiện đại hóa. Đồng thời, nó cũng thể hiện một thái độ trân trọng và ngợi ca cái đẹp bình dị, tự nhiên mà sâu sắc của quê hương
Trong dòng chảy sôi động của cuộc sống hiện đại, con người ngày càng tiếp cận nhiều hơn với những thành tựu về khoa học, công nghệ và văn hóa từ khắp nơi trên thế giới. Tuy nhiên, chính trong quá trình toàn cầu hóa ấy, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc lại trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống chính là linh hồn, là bản sắc, là cội nguồn tạo nên một dân tộc có bản lĩnh và chiều sâu.
Văn hóa truyền thống bao gồm những giá trị vật chất và tinh thần được hình thành và hun đúc qua hàng nghìn năm lịch sử: từ phong tục, tập quán, tín ngưỡng, đến trang phục, ngôn ngữ, lối sống, lễ hội, nghệ thuật dân gian,… Đây không chỉ là “bộ nhận diện” của một dân tộc, mà còn là sợi dây gắn kết cộng đồng, nuôi dưỡng lòng yêu nước, tình yêu quê hương và đạo lý làm người. Trong bối cảnh hiện đại, những giá trị này đang dần bị mai một bởi sự du nhập mạnh mẽ của văn hóa ngoại lai, đặc biệt là trong giới trẻ – những người dễ bị cuốn hút bởi cái mới lạ, hiện đại mà quên đi những nét đẹp truyền thống của dân tộc mình.
Việc giữ gìn và phát huy văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, phủ nhận cái mới, mà là chọn lọc và tiếp thu tinh hoa của thời đại trên nền tảng vững chắc của bản sắc dân tộc. Khi một người mặc áo dài trong ngày lễ trọng đại, khi một gia đình sum vầy bên mâm cỗ Tết, khi một đứa trẻ học cách chào hỏi, thưa gửi – đó là lúc văn hóa truyền thống đang được nuôi dưỡng một cách tự nhiên và bền vững. Giữ gìn văn hóa không chỉ là trách nhiệm của Nhà nước mà còn là bổn phận của từng cá nhân trong xã hội – nhất là thế hệ trẻ, những chủ nhân tương lai của đất nước.
Để bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống, cần có sự chung tay của cả cộng đồng. Nhà trường cần đưa giáo dục văn hóa dân tộc vào chương trình học một cách sinh động, thiết thực. Gia đình – cái nôi đầu tiên của mỗi con người – phải là nơi gieo mầm những giá trị đạo đức, lối sống văn hóa truyền thống. Mỗi người trẻ cần tự ý thức học hỏi, trân trọng và lan tỏa văn hóa quê hương qua những hành động cụ thể: tham gia lễ hội truyền thống, tìm hiểu nghệ thuật dân gian, gìn giữ tiếng mẹ đẻ, tôn trọng giá trị gia đình,…
Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không chỉ là bảo vệ cội nguồn dân tộc, mà còn là cách để mỗi người khẳng định bản sắc giữa thế giới rộng lớn và không ngừng biến đổi. Một dân tộc có thể phát triển mạnh mẽ trong tương lai chỉ khi biết nâng niu và gìn giữ những giá trị bền vững từ quá khứ
Trong bài thơ Chân quê, nhà thơ Nguyễn Bính đã khắc họa hình ảnh nhân vật “em” người con gái thôn quê – vừa gần gũi, đáng yêu, vừa khiến người đọc bâng khuâng, tiếc nuối. Ban đầu, “em” hiện lên với vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, đậm chất thôn quê: không son phấn, không áo lụa, không nói cười kiểu cách. Vẻ đẹp tự nhiên ấy khiến “anh” say mê và trân trọng. Tuy nhiên, khi “em” dần thay đổi, chạy theo cái đẹp thị thành – học đánh phấn, mặc áo dài lụa – thì “hương đồng gió nội” cũng “bay đi ít nhiều”. Qua sự biến đổi ấy, nhân vật “em” trở thành biểu tượng cho sự thay đổi của nếp sống quê mùa truyền thống trước làn sóng hiện đại hóa. Nguyễn Bính không hề trách móc gay gắt, mà bằng giọng thơ nhẹ nhàng, đầy yêu thương và tiếc nuối, ông gửi gắm mong muốn con người hãy biết trân trọng, giữ gìn vẻ đẹp chân chất, thuần hậu của quê hương. Nhân vật “em” vì thế trở thành điểm nhấn nghệ thuật đặc sắc, góp phần thể hiện sâu sắc chủ đề bài thơ
Thông điệp của bài thơ Chân quê Nguyễn Bính
Bài thơ Chân quê gửi gắm nỗi băn khoăn, tiếc nuối và lời nhắn nhủ giữ gìn vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, thuần khiết của người con gái và cuộc sống làng quê Việt Nam. Thông qua lời trách nhẹ nhàng và đầy yêu thương của chàng trai, Nguyễn Bính bày tỏ thái độ không hài lòng trước sự thay đổi của người con gái – khi cô dần chạy theo cái đẹp thành thị, mất đi vẻ tự nhiên vốn có
1. Biện pháp tu từ:
Hoán dụ: “Hương đồng gió nội” là hình ảnh hoán dụ chỉ vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, thuần khiết của người con gái thôn quê – đại diện cho nếp sống và tâm hồn chân chất quê nhà.
Ẩn dụ: “Bay đi ít nhiều” là ẩn dụ cho sự phai nhạt, thay đổi trong phẩm chất, lối sống hoặc vẻ đẹp tự nhiên, do sự tác động của lối sống thành thị hay hiện đại hóa.
2. Tác dụng câu thơ thể hiện sự tiếc nuối, xót xa của tác giả khi chứng kiến sự thay đổi của người con gái quê – từ mộc mạc, giản dị trở nên cầu kỳ, kiểu cách hơn.
Gợi lên nỗi niềm hoài cổ, mong muốn giữ gìn vẻ đẹp thuần hậu, chân thật của làng quê trước làn sóng đô thị hóa, tân thời.
•Thể hiện rõ chủ đề của bài thơ “Chân quê”: ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên, chân chất, đồng thời phê phán sự chạy theo cái đẹp hào nhoáng, không còn giữ được cái hồn quê thuần túy
1.Áo cánhYếm ,Áo lụa Hà Đông,Khăn nhung,Áo dài,Phấn son
Theo em, những loại trang phục ấy đại diện cho Áo cánh, yếm đào: đại diện cho vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, truyền thống của người con gái quê. Đây là hình ảnh của sự thuần hậu, tự nhiên, mang đậm bản sắc văn hóa làng quê Việt Nam.
Áo lụa Hà Đông, khăn nhung, áo dài, phấn son: đại diện cho vẻ đẹp hiện đại, kiểu cách, thành thị, gắn với sự thay đổi, xa rời cái chất chân quê vốn có. Những trang phục này thể hiện sự ảnh hưởng của lối sống thành thị, thời thượng
lục bát