

Phạm Kim Huệ
Giới thiệu về bản thân



































Trong thế giới hiện đại đầy biến động, con người có xu hướng tìm kiếm sự ổn định, an nhàn như một cách để giữ lấy bình yên giữa bao xô bồ, bon chen. Nhưng đôi khi, chính sự ổn định đó lại trở thành một chiếc lồng vô hình giam hãm sự phát triển, như cách người ta ví von bằng cụm từ “hội chứng Ếch luộc” – chỉ trạng thái sống chậm rãi đến mức thụ động, lặng lẽ chấp nhận mọi thứ đang diễn ra, để rồi đánh mất khả năng thích nghi và bứt phá. Là một người trẻ, tôi cho rằng, sống an nhàn là quyền lựa chọn của mỗi người, nhưng không nên để sự an nhàn ấy làm ta quên mất mục tiêu phát triển bản thân và khát vọng vươn lên.
“Hội chứng Ếch luộc” không xảy ra đột ngột. Nó đến từ những thỏa hiệp rất nhỏ trong cuộc sống hằng ngày: từ chối thử thách mới vì sợ thất bại, chọn ở lại công việc nhàm chán vì sợ bắt đầu lại, lười học thêm một kỹ năng vì “cũng đủ dùng rồi”. Theo thời gian, sự ổn định dễ chịu ấy khiến ta mất dần cảm giác cấp bách với chính cuộc đời mình. Và đến lúc nhận ra mình đã bị tụt lại phía sau, thì đã quá muộn để nhảy ra khỏi “nồi nước ấm”.
Thế hệ trẻ hôm nay được sống trong thời đại nhiều cơ hội nhưng cũng đầy cạnh tranh. Ai cũng mong muốn một cuộc sống bình yên, không áp lực, không biến động. Nhưng nếu sự bình yên đó khiến ta ngừng học hỏi, ngừng thay đổi, ngừng mơ ước, thì đó là sự an nhàn đầy nguy hiểm. Bởi xã hội không ngừng vận động, và người dừng lại là người bị bỏ lại. Sự ổn định thực chất không sai, nhưng nếu chỉ dừng ở sự hài lòng với hiện tại, ta đang tự giới hạn chính mình.
Là người trẻ, tôi chọn đối diện với thay đổi. Không phải vì tôi ghét sự an nhàn, mà vì tôi hiểu rằng: phát triển bản thân là hành trình không thể dừng lại. Mỗi lần bước ra khỏi vùng an toàn, mỗi lần dấn thân vào một thử thách mới, là một lần tôi trưởng thành hơn. Tôi có thể thất bại, có thể tổn thương, nhưng tôi sẽ không bị “luộc chín” trong ảo tưởng an toàn. Thay đổi không dễ dàng, nhưng nó là con đường duy nhất để ta khai phá hết tiềm năng của mình.
Tất nhiên, không phải ai cũng phải sống trong cơn cuồng nhiệt của thay đổi. Có người chọn cuộc sống nhẹ nhàng, giản dị, và điều đó hoàn toàn đáng trân trọng. Nhưng ngay cả trong sự ổn định, cũng cần có ý thức học hỏi, làm mới bản thân, để không bị ru ngủ bởi nhịp sống đều đều. Điều quan trọng không phải là sống ở đâu, làm gì, mà là ta có còn khát khao tiến về phía trước hay không.
Tóm lại, “hội chứng Ếch luộc” là lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta – đặc biệt là người trẻ. Trong cuộc sống hiện đại, ổn định không sai, nhưng phát triển mới là đích đến. Nếu ta không chủ động thay đổi, cuộc đời sẽ thay đổi ta bằng những cách không ngờ. Và tôi tin, người trẻ nên chọn hành trình dấn thân, không ngừng vươn lên – để mỗi ngày sống không chỉ là tồn tại, mà là bước gần hơn đến phiên bản tốt nhất của chính mình.
Trong guồng quay nhanh đến chóng mặt của thời đại số, thế hệ Gen Z — những người sinh ra từ cuối thập niên 1990 đến đầu 2010 — đang dần bước vào trung tâm của xã hội. Họ là lực lượng trẻ, năng động, sáng tạo và đầy khát vọng. Thế nhưng, thật đáng tiếc khi đi cùng với sự nổi bật ấy, Gen Z cũng đang phải đối diện với không ít định kiến: lười biếng, sống ảo, dễ nổi loạn, thiếu kiên nhẫn hay "nhảy việc như cơm bữa". Từ góc nhìn của một người trẻ, tôi cho rằng, những quy chụp ấy là phiến diện và thiếu công bằng với một thế hệ đang không ngừng cố gắng khẳng định giá trị của mình.
Đúng là Gen Z khác biệt. Chúng tôi lớn lên cùng công nghệ, với điện thoại thông minh trong tay và mạng xã hội như hơi thở hằng ngày. Chính vì vậy, lối sống, cách làm việc và tư duy của Gen Z đôi khi khiến các thế hệ trước khó hiểu hoặc không đồng tình. Nhưng sự khác biệt không đồng nghĩa với lệch lạc. Nếu thế hệ trước gắn bó với công việc trọn đời thì Gen Z lại coi trọng sự phát triển bản thân, sẵn sàng rời bỏ những môi trường không phù hợp để tìm kiếm cơ hội tốt hơn. Nếu thế hệ trước tôn thờ sự kỷ luật tuyệt đối, thì Gen Z đề cao sự linh hoạt, cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân. Những điều đó không sai, chỉ là cách tiếp cận khác với cùng một mục tiêu: sống tốt hơn, làm việc hiệu quả hơn.
Việc gắn mác Gen Z là "thiếu trách nhiệm", "mỏng manh", "quá nhạy cảm" lại càng đáng suy ngẫm. Trong một thế giới đầy biến động, nơi áp lực tinh thần ngày một nặng nề, sự nhạy cảm không phải là điểm yếu mà là dấu hiệu của sự thấu cảm, của một thế hệ dám đối diện với cảm xúc thật của mình. Gen Z không giấu giếm nỗi buồn, không e ngại việc tìm kiếm sự giúp đỡ, và điều đó cần được trân trọng hơn là bị phán xét.
Thay vì chỉ trích, hãy nhìn vào cách Gen Z đã và đang cống hiến. Họ là những người dám khởi nghiệp từ khi còn trên ghế nhà trường. Họ tạo ra trào lưu, xu hướng, thậm chí thay đổi thị trường tiêu dùng toàn cầu. Họ lên tiếng mạnh mẽ về môi trường, bình đẳng giới, sức khỏe tinh thần và trách nhiệm xã hội. Đó là dấu hiệu của một thế hệ không thờ ơ, không vô tâm, mà là những con người đầy nhiệt huyết và khát khao tạo nên giá trị.
Không thế hệ nào hoàn hảo. Mỗi giai đoạn lịch sử đều có những con người ưu tú và những giới hạn riêng. Nhưng sẽ thật thiển cận nếu chỉ dùng những mặt chưa trọn vẹn để phủ định cả một thế hệ. Điều mà Gen Z cần không phải là sự tán dương mù quáng, mà là sự thấu hiểu, đồng hành và trao cơ hội được thể hiện chính mình một cách đúng đắn.
Tóm lại, Gen Z không cần được tâng bốc, nhưng cũng không đáng bị phủ định. Hãy cởi mở hơn với sự khác biệt, bởi chính trong sự khác biệt ấy là những mầm mống của đổi thay, sáng tạo và tiến bộ. Và nếu được nhìn nhận một cách công bằng, tôi tin rằng Gen Z không chỉ là thế hệ “gây ồn ào”, mà sẽ là thế hệ “gây ảnh hưởng” – một ảnh hưởng tích cực và đầy sức sống cho tương lai.
Trong cuộc sống, giao tiếp không chỉ là trao đổi thông tin mà còn là nghệ thuật ứng xử, nơi mỗi lời nói có thể là chiếc cầu nối, nhưng cũng có thể là lưỡi dao vô hình. Trong đó, hành động góp ý hay nhận xét người khác trước đám đông là một chủ đề không mới, nhưng luôn gây nhiều tranh luận. Nó đặt ra câu hỏi về sự tế nhị, lòng tôn trọng và tính hiệu quả trong việc giúp người khác thay đổi, hoàn thiện bản thân. Bản thân tôi cho rằng, góp ý người khác nơi đông người là điều cần được cân nhắc kỹ lưỡng, bởi lằn ranh giữa “giúp đỡ” và “tổn thương” đôi khi rất mong manh.
Góp ý vốn là hành động mang tính tích cực. Nó thể hiện sự quan tâm, mong muốn người khác tốt hơn. Tuy nhiên, việc lựa chọn thời điểm, hoàn cảnh và cách thức góp ý lại quyết định đến hiệu quả và cảm xúc của người tiếp nhận. Trong một tập thể, nếu ta vội vàng chỉ ra sai sót của ai đó trước ánh mắt của nhiều người, điều ta nhận lại có thể không phải là sự ghi nhận mà là ánh nhìn tổn thương, sự tự ti và thậm chí là khoảng cách. Bởi lẽ, ai trong chúng ta cũng có lòng tự trọng. Việc bị phê bình nơi công cộng dễ khiến người ta cảm thấy xấu hổ, mất mặt, đặc biệt nếu góp ý ấy thiếu sự tinh tế, cảm thông.
Hãy thử tưởng tượng một học sinh bị thầy cô phê bình nặng nề trước lớp vì một lỗi nhỏ; một nhân viên bị sếp chỉ trích gay gắt trong buổi họp toàn công ty. Trong những tình huống như thế, lời góp ý, dù đúng, vẫn có thể trở thành nhát dao cứa vào lòng tự trọng, khiến người ta khép lại, phản kháng hoặc thu mình trong im lặng. Hậu quả không chỉ là tổn thương nhất thời mà còn ảnh hưởng lâu dài đến sự tự tin, mối quan hệ và tinh thần học hỏi của người bị nhận xét.
Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng, trong một số trường hợp đặc biệt — như góp ý mang tính nguyên tắc, góp ý để bảo vệ lợi ích chung hoặc để ngăn chặn sai phạm lan rộng — thì việc đưa vấn đề ra trước tập thể là cần thiết. Song, ngay cả lúc đó, người đưa ra nhận xét cũng cần giữ thái độ tôn trọng, khách quan và biết chọn lời lẽ khéo léo để không biến buổi góp ý thành một “phiên tòa dư luận” vô tình làm tổn thương người khác.
Góp ý là để người khác hiểu và sửa sai, chứ không phải để họ cảm thấy bị lên án. Vì thế, hãy góp ý bằng cả trái tim. Có thể, một lời nhẹ nhàng nơi kín đáo sẽ hiệu quả hơn trăm ngàn lời chỉ trích trước đám đông. Hãy học cách đặt mình vào vị trí người khác trước khi buông lời nhận xét. Sự thấu cảm, chừng mực trong ứng xử không chỉ giúp ta giữ được lòng người mà còn là thước đo văn hóa của một con người trưởng thành.
Tóm lại, góp ý là cần thiết, nhưng góp ý như thế nào lại càng cần thiết hơn. Trước đám đông, hãy cẩn trọng từng lời nói, bởi một lời không khéo có thể khiến một tâm hồn rạn vỡ. Và nếu thực sự muốn người khác tốt lên, đừng để lời góp ý trở thành vết thương, mà hãy để nó trở thành ngọn đèn dẫn đường cho họ hoàn thiện hơn từng ngày