

Trần Khánh Huyền
Giới thiệu về bản thân



































Truyện “Xe điện” (trích từ tác phẩm của Côn-xtan-tin Pau-xtop-xki) là một truyện ngắn sâu sắc, giàu cảm xúc, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn con người – đặc biệt là vẻ đẹp của người nghệ sĩ và tình yêu chân thành dành cho nghệ thuật. Qua một tình huống giản dị trên chuyến xe điện đêm, nhà văn đã gợi mở nhiều suy nghĩ về cuộc sống, về con người và nghệ thuật.
Câu chuyện xoay quanh một lần tình cờ của nhân vật “tôi” – một nhà văn – trên chuyến xe điện đêm ở Mát-xcơ-va. Trong lúc mệt mỏi, ông gặp một cô gái trẻ làm nghề thợ máy. Cô gái ấy đã nhận ra ông từng là tác giả của một truyện ngắn mà cô rất yêu thích. Chính sự quan tâm và tình cảm chân thành của cô dành cho tác phẩm đó đã khiến người nghệ sĩ xúc động sâu sắc. Ông nhận ra tác phẩm của mình đã không vô nghĩa – nó đã “gieo vào lòng con người một cái gì đó tốt đẹp”.
Điều làm nên sức sống cho truyện chính là vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật cô gái. Dù làm một công việc lao động vất vả, cô vẫn yêu văn học, biết rung động trước cái đẹp. Tình yêu của cô với tác phẩm của nhà văn cho thấy một tâm hồn tinh tế, nhân hậu và biết trân trọng nghệ thuật. Còn nhân vật “tôi” – nhà văn – ban đầu tưởng như đã thất vọng, mỏi mệt, nhưng nhờ vào cuộc gặp gỡ ấy, ông như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục con đường sáng tác. Qua đó, tác giả muốn khẳng định: nghệ thuật chân chính không bao giờ vô ích, nó luôn có khả năng chạm đến trái tim con người.
Nghệ thuật kể chuyện nhẹ nhàng, giọng văn chân thực, giản dị mà sâu lắng đã làm nổi bật giá trị tư tưởng và cảm xúc của truyện. Câu chuyện không chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, mà còn là một minh chứng cho sức sống bền bỉ của nghệ thuật, cũng như vẻ đẹp của những tâm hồn biết rung cảm, biết yêu thương
Bài thơ Khi mùa mưa đến thể hiện cảm hứng sâu sắc và tha thiết của nhà thơ Trần Hòa Bình đối với quê hương, thiên nhiên và cuộc sống lao động. Qua hình ảnh mùa mưa, nhà thơ gợi lên một không gian trù phú, yên bình với những bãi bờ, cánh đồng, con đò... Mưa không chỉ là hiện tượng thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của sự sống, sự hồi sinh và niềm hi vọng. Nhà thơ cảm nhận mùa mưa như một người bạn thân quen, mang theo niềm vui, ký ức tuổi thơ, và đặc biệt là khát vọng được cống hiến thầm lặng qua hình ảnh “ta hoá phù sa mỗi bến chờ”. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ chính là tình yêu tha thiết với quê hương, với thiên nhiên hiền hậu và cuộc sống bình dị mà giàu ý nghĩa
Ta hoá phù sa" gợi hình ảnh con người tự nguyện trở thành phù sa – thứ chất màu mỡ, bồi đắp cho đất đai, cho sự sống sinh sôi. Điều đó thể hiện tấm lòng vị tha, âm thầm cống hiến của con người cho quê hương, cho cuộc đời.
"Mỗi bến chờ" là biểu tượng của những nơi cần đến sự bồi đắp, chờ đợi sự sống mới, niềm hy vọng mới. Câu thơ vì vậy cũng cho thấy khát vọng được sống có ích, được góp phần làm cho cuộc đời tốt đẹp hơn Câu thơ thể hiện ước muốn dâng hiến, sống có ích của con người. Tác giả ví mình như phù sa – âm thầm bồi đắp cho đời, thể hiện tình yêu quê hương và niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp