

Nông Thị Ngọc Hoa
Giới thiệu về bản thân



































Trong văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, hình ảnh người lính – đặc biệt là thế hệ thanh niên xung phong – luôn là biểu tượng của lòng dũng cảm, tinh thần lạc quan và ý chí kiên cường vượt qua mọi gian khổ. Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của nhà văn Lê Minh Khuê đã khắc họa sinh động hình ảnh ba cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, qua đó làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn của tuổi trẻ Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh ác liệt.
Tác phẩm kể về ba cô gái – Phương Định, Nho và Thao – làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường, chuyên phá bom và đảm bảo giao thông cho các đoàn xe ra tiền tuyến. Công việc của họ vô cùng nguy hiểm, phải đối mặt với cái chết bất kỳ lúc nào, nhất là khi phá bom nổ chậm giữa ban ngày. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh sống và chiến đấu gian khổ ấy, họ vẫn giữ được tinh thần dũng cảm, sự lạc quan, hồn nhiên và đầy nữ tính.
Trong ba cô gái, Phương Định – người kể chuyện – là nhân vật tiêu biểu, đại diện cho thế hệ thanh niên thành thị ra trận. Cô mang vẻ đẹp dịu dàng, mơ mộng, yêu đời, có tâm hồn nhạy cảm và luôn sống hết mình vì đồng đội. Dù đối mặt với hiểm nguy, Phương Định không hề nao núng, cô dũng cảm phá bom, bình tĩnh trong từng bước đi dưới cái nắng như thiêu đốt và mối đe dọa của tử thần. Thế nhưng, sau mỗi lần như vậy, cô vẫn run lên vì lo sợ, vẫn có những cảm xúc rất “con gái” – điều đó khiến nhân vật trở nên rất thật và rất gần gũi.
Không chỉ Phương Định, hai nhân vật còn lại là Thao – chững chạc, ít nói nhưng hay “nhát” những lúc căng thẳng – và Nho – nhỏ nhắn, hồn nhiên – cũng mang những nét cá tính riêng rất đáng yêu. Dù tính cách khác nhau, họ đều là những cô gái trẻ trung, đầy sức sống, gắn bó keo sơn trong tình đồng đội và đặc biệt là cùng chung một phẩm chất: lòng dũng cảm và tình yêu Tổ quốc cháy bỏng.
Ngôn ngữ truyện mang chất thơ, giàu hình ảnh và cảm xúc. Cách kể chuyện từ ngôi thứ nhất (Phương Định) tạo nên sự gần gũi, chân thực và thể hiện rõ tâm trạng, suy nghĩ, cảm nhận của nhân vật. Nhờ đó, người đọc không chỉ thấy được những hành động anh hùng mà còn cảm nhận được thế giới nội tâm phong phú, đời sống tinh thần cao đẹp của những cô gái trẻ trong chiến tranh.
Tựa đề “Những ngôi sao xa xôi” là một hình ảnh đầy chất biểu tượng. Những cô gái như những ngôi sao nhỏ lặng lẽ tỏa sáng giữa bầu trời chiến tranh – xa xôi, lặng lẽ nhưng cao đẹp và rực rỡ trong tâm hồn người đọc.
Tóm lại, “Những ngôi sao xa xôi” không chỉ ca ngợi tinh thần dũng cảm của tuổi trẻ thời chiến, mà còn thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người con gái Việt Nam – vừa kiên cường, mạnh mẽ, lại vừa hồn nhiên, mơ mộng và đầy nhân hậu. Tác phẩm là một bản anh hùng ca nhẹ nhàng mà sâu sắc, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc về một thời hoa lửa và những con người sống trọn vẹn với lý tưởng của mình.
Bài thơ "Khi mùa mưa đến" của Trần Hòa Bình chan chứa cảm hứng về tình yêu quê hương, thiên nhiên và khát vọng sống ý nghĩa, hòa mình với cuộc đời. Qua hình ảnh mùa mưa – một hiện tượng tự nhiên tưởng chừng bình thường – nhà thơ đã khơi gợi nên những cảm xúc dịu dàng, sâu lắng. Mưa làm sống dậy ký ức tuổi thơ, khiến lòng người "trẻ lại", giúp làng quê thêm xanh tươi và lòng người thêm yêu tha thiết mảnh đất mình thuộc về. Thiên nhiên trong bài không chỉ là bối cảnh, mà còn là người bạn đồng hành, là nơi cội nguồn cảm xúc, để nhà thơ gửi gắm ước mơ, tình thương và cả sự hy sinh thầm lặng. Câu thơ cuối “Ta hóa phù sa mỗi bến chờ” như một lời tự nguyện giản dị mà cao đẹp – được sống chan hòa, cống hiến và âm thầm góp phần làm nên những mùa no đủ cho đời. Chính vì vậy, cảm hứng trong bài thơ không chỉ là vẻ đẹp của mùa mưa, mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn con người – nhân hậu, thủy chung và đầy yêu thương.
"Ta hoá phù sa mỗi bến chờ" là một hình ảnh đẹp và sâu lắng. Nó thể hiện một tâm hồn biết sống vì người khác, gắn bó với quê hương, với đất trời, và sẵn sàng hóa thân thành những điều nhỏ bé nhưng thiết yếu cho cuộc sống. Một sự cho đi không phô trương – lặng lẽ như phù sa, mà bền bỉ và không thể thiếu.