

Nguyễn Thị Hồng Nhung
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Việc con người phụ thuộc vào công nghệ AI (trí tuệ nhân tạo) ngày càng trở nên rõ rệt trong xã hội hiện đại. AI không chỉ giúp con người giải quyết các vấn đề phức tạp mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc tối ưu hóa công việc và cuộc sống. Các công nghệ như trợ lý ảo, xe tự lái, và các phần mềm phân tích dữ liệu đã thay đổi cách chúng ta làm việc và tương tác. Tuy nhiên, sự phụ thuộc này cũng mang lại những lo ngại về vấn đề an ninh mạng, quyền riêng tư, và tác động tiêu cực đến công việc của con người. Việc tự động hóa các công việc sẽ khiến một số ngành nghề biến mất, tạo ra sự mất cân đối trong thị trường lao động. Hơn nữa, con người dễ dàng phụ thuộc vào công nghệ mà quên mất kỹ năng tư duy và sáng tạo của bản thân. Vì vậy, trong khi công nghệ AI mang lại nhiều tiện ích, chúng ta cần phải cân nhắc và kiểm soát mức độ phụ thuộc vào nó, đồng thời duy trì khả năng tự chủ và sáng tạo của con người. Câu 2. Văn bản "Đừng chạm tay" của tác giả Nguyễn Minh Châu mang đến những suy tư sâu sắc về sự lặng lẽ, cô đơn trong cuộc sống của những người già. Với nét đặc sắc cả về nội dung và nghệ thuật, bài thơ là một bức tranh đầy ám ảnh về thời gian, ký ức, và sự đối diện giữa thế giới hiện đại với một đời sống giản dị, an yên. Về nội dung, bài thơ thể hiện sự cô đơn của người già, những người đang sống trong một thế giới khép kín, xa lạ với những khách lạ. Hình ảnh "cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc" không chỉ là một cảnh vật bình dị mà còn là hình ảnh tượng trưng cho sự kiên nhẫn, trầm mặc của thời gian. Cái "thế giới một người già" là một không gian lặng lẽ, vắng vẻ, nơi không còn những khát khao hay ước vọng của tuổi trẻ, chỉ còn lại ký ức về những ngày đã qua. Sự lạc lõng của khách khi đi vào con đường này làm nổi bật cảm giác xa vắng của những người già trong xã hội hiện đại, khi mà thời gian và con người đã quá xa rời nhau. Về nghệ thuật, tác giả sử dụng ngôn ngữ đơn giản nhưng sâu sắc, qua đó làm nổi bật vẻ đẹp của những chi tiết đời thường. Hình ảnh "khách hỏi đường" và "theo dấu tay cụ chỉ" tượng trưng cho sự tìm kiếm, sự hướng dẫn nhưng lại không thể mang lại sự thỏa mãn cho khách lạ, khi "con đường khách không mong đợi" không có gì để lại dấu ấn. Câu thơ "Đừng khuấy lên kí ức một người già" là một câu kết đầy ám ảnh, không chỉ nói lên sự tôn trọng đối với những ký ức đã qua mà còn thể hiện sự lặng lẽ trong tâm hồn người già, không muốn bị xáo trộn bởi những thứ ngoài tầm kiểm soát. Với cách xây dựng hình ảnh tinh tế, tác giả đã khắc họa được một không gian yên bình nhưng cũng đầy cô đơn, qua đó phản ánh một phần tâm lý của con người khi đối diện với sự già nua và sự trôi qua của thời gian. Văn bản không chỉ làm người đọc suy ngẫm về giá trị của ký ức và thời gian mà còn giúp ta nhìn nhận lại vai trò của mỗi cá nhân trong xã hội hiện đại.
Câu 1. Việc con người phụ thuộc vào công nghệ AI (trí tuệ nhân tạo) ngày càng trở nên rõ rệt trong xã hội hiện đại. AI không chỉ giúp con người giải quyết các vấn đề phức tạp mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc tối ưu hóa công việc và cuộc sống. Các công nghệ như trợ lý ảo, xe tự lái, và các phần mềm phân tích dữ liệu đã thay đổi cách chúng ta làm việc và tương tác. Tuy nhiên, sự phụ thuộc này cũng mang lại những lo ngại về vấn đề an ninh mạng, quyền riêng tư, và tác động tiêu cực đến công việc của con người. Việc tự động hóa các công việc sẽ khiến một số ngành nghề biến mất, tạo ra sự mất cân đối trong thị trường lao động. Hơn nữa, con người dễ dàng phụ thuộc vào công nghệ mà quên mất kỹ năng tư duy và sáng tạo của bản thân. Vì vậy, trong khi công nghệ AI mang lại nhiều tiện ích, chúng ta cần phải cân nhắc và kiểm soát mức độ phụ thuộc vào nó, đồng thời duy trì khả năng tự chủ và sáng tạo của con người. Câu 2. Văn bản "Đừng chạm tay" của tác giả Nguyễn Minh Châu mang đến những suy tư sâu sắc về sự lặng lẽ, cô đơn trong cuộc sống của những người già. Với nét đặc sắc cả về nội dung và nghệ thuật, bài thơ là một bức tranh đầy ám ảnh về thời gian, ký ức, và sự đối diện giữa thế giới hiện đại với một đời sống giản dị, an yên. Về nội dung, bài thơ thể hiện sự cô đơn của người già, những người đang sống trong một thế giới khép kín, xa lạ với những khách lạ. Hình ảnh "cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc" không chỉ là một cảnh vật bình dị mà còn là hình ảnh tượng trưng cho sự kiên nhẫn, trầm mặc của thời gian. Cái "thế giới một người già" là một không gian lặng lẽ, vắng vẻ, nơi không còn những khát khao hay ước vọng của tuổi trẻ, chỉ còn lại ký ức về những ngày đã qua. Sự lạc lõng của khách khi đi vào con đường này làm nổi bật cảm giác xa vắng của những người già trong xã hội hiện đại, khi mà thời gian và con người đã quá xa rời nhau. Về nghệ thuật, tác giả sử dụng ngôn ngữ đơn giản nhưng sâu sắc, qua đó làm nổi bật vẻ đẹp của những chi tiết đời thường. Hình ảnh "khách hỏi đường" và "theo dấu tay cụ chỉ" tượng trưng cho sự tìm kiếm, sự hướng dẫn nhưng lại không thể mang lại sự thỏa mãn cho khách lạ, khi "con đường khách không mong đợi" không có gì để lại dấu ấn. Câu thơ "Đừng khuấy lên kí ức một người già" là một câu kết đầy ám ảnh, không chỉ nói lên sự tôn trọng đối với những ký ức đã qua mà còn thể hiện sự lặng lẽ trong tâm hồn người già, không muốn bị xáo trộn bởi những thứ ngoài tầm kiểm soát. Với cách xây dựng hình ảnh tinh tế, tác giả đã khắc họa được một không gian yên bình nhưng cũng đầy cô đơn, qua đó phản ánh một phần tâm lý của con người khi đối diện với sự già nua và sự trôi qua của thời gian. Văn bản không chỉ làm người đọc suy ngẫm về giá trị của ký ức và thời gian mà còn giúp ta nhìn nhận lại vai trò của mỗi cá nhân trong xã hội hiện đại.