

Phạm Như Yến
Giới thiệu về bản thân



































Trong bối cảnh xã hội hiện đại ngày nay, khi toàn cầu hóa và sự phát triển của công nghệ thông tin đang thay đổi mạnh mẽ mọi mặt của đời sống, vấn đề giữ gìn và bảo vệ những di sản văn hóa truyền thống trở thành một trong những nhiệm vụ quan trọng. Di sản văn hóa là tài sản tinh thần quý giá, là linh hồn, là cội nguồn của mỗi dân tộc, phản ánh những giá trị lịch sử, nghệ thuật, văn hóa của cha ông. Vì vậy, bảo vệ di sản văn hóa truyền thống là cần thiết không chỉ để bảo tồn giá trị lịch sử mà còn để duy trì bản sắc dân tộc trong bối cảnh giao thoa văn hóa hiện nay.
Trước hết, di sản văn hóa truyền thống là một phần không thể thiếu trong việc xây dựng và phát triển bản sắc dân tộc. Mỗi quốc gia, mỗi cộng đồng có những giá trị văn hóa đặc trưng tạo nên bản sắc riêng biệt, từ các phong tục tập quán, nghệ thuật, kiến trúc, âm nhạc, đến các lễ hội dân gian. Những giá trị này không chỉ giúp con người nhận thức rõ hơn về nguồn gốc và lịch sử của mình mà còn tạo ra sự gắn kết cộng đồng, hình thành nên tình yêu và tự hào dân tộc. Nếu không giữ gìn và bảo vệ những di sản này, chúng ta sẽ đánh mất đi phần hồn của dân tộc, dẫn đến sự mờ nhạt, pha trộn và mất dần bản sắc riêng biệt.
Hơn nữa, di sản văn hóa truyền thống cũng là một nguồn tài nguyên quý giá về du lịch, góp phần vào phát triển kinh tế xã hội. Những di tích lịch sử, những làng nghề truyền thống, những lễ hội dân gian hay các tác phẩm nghệ thuật cổ điển không chỉ thu hút khách du lịch trong nước mà còn quốc tế. Việc bảo vệ và phát huy giá trị của di sản sẽ góp phần tạo nên một ngành công nghiệp du lịch bền vững, đồng thời tạo ra nguồn thu nhập cho cộng đồng, bảo vệ những nghề truyền thống, giúp người dân sống được với nghề.
Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện đại với sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ và sự hội nhập quốc tế, việc bảo vệ di sản văn hóa gặp phải nhiều thách thức. Những tác động tiêu cực từ quá trình công nghiệp hóa, đô thị hóa đang đe dọa đến những di tích, công trình văn hóa truyền thống. Những giá trị văn hóa cổ truyền có nguy cơ bị mai một hoặc biến tướng do sự xâm nhập của văn hóa ngoại lai. Không ít người trẻ ngày nay thiếu sự quan tâm và hiểu biết về giá trị của di sản, khiến cho những nét đẹp văn hóa này dần trở nên phai nhạt trong lòng họ.
Vậy, làm thế nào để bảo vệ và phát huy giá trị của di sản văn hóa truyền thống trong cuộc sống hiện đại? Trước tiên, mỗi cá nhân cần nâng cao ý thức, nhận thức về giá trị của di sản văn hóa của dân tộc. Nhà trường và các tổ chức xã hội cần tổ chức các hoạt động giáo dục, truyền thông để giới thiệu và khuyến khích giới trẻ tìm hiểu, trân trọng các di sản văn hóa. Ngoài ra, chính phủ và các cơ quan chức năng cần có những chính sách cụ thể nhằm bảo vệ các di tích, lễ hội truyền thống, hỗ trợ bảo tồn các làng nghề, tạo điều kiện thuận lợi cho việc nghiên cứu và phát huy giá trị của di sản.
Bên cạnh đó, việc kết hợp bảo tồn và phát triển là điều hết sức quan trọng. Không thể bảo tồn di sản văn hóa bằng cách cản trở sự phát triển của xã hội, nhưng cũng không thể phát triển mà quên đi các giá trị truyền thống. Do đó, cần có sự điều phối hợp lý giữa việc bảo tồn di sản và phát triển kinh tế, xã hội, ứng dụng khoa học công nghệ trong việc bảo tồn các di tích, công trình nghệ thuật, đồng thời khai thác hợp lý các giá trị văn hóa để phục vụ cho sự phát triển bền vững.
Tóm lại, di sản văn hóa truyền thống là một phần quan trọng trong nền tảng phát triển của mỗi dân tộc. Việc bảo vệ và phát huy giá trị của di sản không chỉ là trách nhiệm của các cơ quan nhà nước mà còn là nghĩa vụ của mỗi công dân. Chúng ta phải kết hợp bảo tồn và phát triển, giữ gìn bản sắc dân tộc trong bối cảnh hiện đại, để các thế hệ mai sau vẫn có thể tự hào và kế thừa những giá trị quý báu mà cha ông đã dày công gìn giữ.
Trong văn bản Chân Quê của Nguyễn Bính, nhân vật "em" được khắc họa với một vẻ đẹp chân thật, giản dị nhưng sâu lắng. Em là hình ảnh đại diện cho vẻ đẹp của người con gái nông thôn, gắn bó với mảnh đất quê hương, với những nét mộc mạc, thuần khiết. Sự xuất hiện của "em" không chỉ là hình tượng của tình yêu mà còn là biểu tượng của sự trong sáng, hồn nhiên và lương thiện. Nguyễn Bính đã khéo léo sử dụng hình ảnh "em" để làm nổi bật sự hòa hợp giữa con người với thiên nhiên, giữa tình cảm con người và những giá trị giản dị, gần gũi của làng quê. Đặc biệt, nhân vật "em" không chỉ đơn giản là đối tượng của tình yêu, mà còn là hình ảnh của sự thanh cao, khiến người đọc cảm nhận được sự quý giá của tình cảm chân thành trong cuộc sống. Từ đó, nhân vật "em" trong Chân quê không chỉ gây ấn tượng về vẻ đẹp ngoại hình mà còn làm nổi bật sự giản dị và sâu sắc của con người trong một xã hội nông thôn đậm đà bản sắc.
Thông điệp: hãy giữ gìn nét đẹp văn hoá truyền thống của que hương, đừng chạy theo vẻ hào nhoáng bên ngoài, đừng khoác lên mình những thứ xa lạ phù phiếm
-Biện pháp tu từ: ẩn dụ
-"Hương đồng gió nội" là nét đặc trưng của vùng quê.Tác giả dùng " hương đồng gió nội" để ẩn dụ cho chất quê chân chất, thật thà, giản dị, nhằm nhấn mạnh dường nhưnchir sau một ngày đi tỉnh về em đã đánh mất những giá trị văn hoá truyền thống, đặc trưng của con người quê hương mình. Làm tăng sức gợi hình gợi cảm, làm tăng sức gợi hình gợi cảm cho câu thơ.
Trong bài thơ tác giả liệt kê 2 kiểu loại trang phục đại diện cho thành thị ( trang phục của tỉnh) và nông thôn ( trang phục của quê)
-Trang phục của tỉnh: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm
+Những trang phục này đại diện cho: sự thay đổi, sự du nhập của lối sống thành thị vào nông thôn.Vẻ đẹp hiện đại, tân thời, nhưng có phần xa lạ với những giá trị truyền thống. Sự khác biệt, có phần đối lập với vẻ đẹp chân quê mà chàng trai yêu mến.
-Trang phục của quê: yếm lụa sồi, dây lưng đũi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen.
+Vẻ đẹp truyền thống, mộc mạc, giản dị của làng quê Việt Nam. Những giá trị văn hoá tốt đẹp của dân tộc. Tình yêu quê hương, sự gắn bó với cội nguồn. Sự chân chất thật thà
Nhan đề "chân quê"gợi cho em liên tưởng về chất quê mộc mạc, giản dị, thật thà, chân chất của những người dân đất Việt.
Thể thơ: lục bát