Dương Thái Sơn

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Dương Thái Sơn
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ)

Con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI trong nhiều lĩnh vực của đời sống. Việc sử dụng trí tuệ nhân tạo giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng năng suất lao động và cải thiện chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào AI cũng có thể gây ra nhiều hệ lụy. Trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc, đạo đức hay khả năng suy nghĩ độc lập như con người. Nếu lạm dụng AI trong các hoạt động như ra quyết định, học tập hay tương tác xã hội, con người dễ mất đi khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống cần thiết. Một xã hội mà mọi hoạt động đều do máy móc điều khiển sẽ trở nên lạnh lẽo, thiếu nhân văn. Do đó, con người cần biết sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, thay vì để nó kiểm soát cuộc sống của mình. Cân bằng giữa công nghệ và giá trị con người là điều cần thiết trong thời đại số.

Câu 2: Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ)

Trong nhịp sống hiện đại đầy hối hả, con người ngày càng dễ lãng quên quá khứ và những ký ức từng một thời gắn bó sâu sắc. Bài thơ Đừng chạm tay của Vũ Thị Huyền Trang gợi mở một cách sâu lắng về ký ức, con người và sự tôn trọng dành cho những điều xưa cũ – đặc biệt là đối với người già, những người lưu giữ lịch sử của cá nhân và cả cộng đồng.

Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh cụ già “ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc” – một hình ảnh thân quen, giàu tính biểu tượng. Cụ không chỉ là một người cao tuổi thông thường, mà còn là hiện thân cho ký ức, cho những giá trị đã qua của một vùng đất hay một thế hệ. Khi khách hỏi đường và đi theo chỉ dẫn của cụ, con đường hiện ra “là con đường cụ già từng tới” – đó không chỉ là một lối đi, mà là một hành trình hồi tưởng, dẫn vào miền ký ức riêng tư của một đời người.

Sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại được thể hiện rõ nét qua các khổ thơ tiếp theo. Nơi khách đến “không có trên bản đồ du lịch”, “thưa thớt dấu chân người lui tới”, “còn nguyên sơ trong kí ức người già” – cho thấy đó là một không gian không thuộc về thực tại, mà thuộc về quá khứ. Đây là một không gian bị thời gian bỏ quên, nơi chỉ còn lại trong hoài niệm. Hình ảnh “những khối bê tông đông cứng ánh nhìn” gợi cảm giác bức bối, vô cảm của hiện tại so với sự sống động, gần gũi của những kí ức đã qua.

Cao trào của bài thơ nằm ở khổ cuối: “Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già.” Câu thơ như một lời tự nhắc nhở đầy tinh tế và nhân văn. Ký ức, đặc biệt là ký ức của người già, là điều thiêng liêng và riêng tư, không nên bị soi xét, xét đoán hay khai thác một cách vô tình. Đó là nơi trú ẩn cuối cùng của một đời người, nơi chất chứa cả niềm vui lẫn nỗi đau, và cần được giữ gìn trong sự tôn trọng lặng thầm.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ dung dị, giàu hình ảnh và biểu tượng. Hình ảnh “cụ già”, “con dốc”, “tiếng gió reo”, “bê tông đông cứng”... đều được lựa chọn có dụng ý, giúp tạo nên bầu không khí trầm lắng, suy tư. Giọng thơ nhẹ nhàng, mang màu sắc hoài niệm, đôi khi gợi một chút nuối tiếc, bâng khuâng. Cấu trúc bài thơ theo dòng cảm xúc của người “khách” – cũng chính là người đọc – từ tò mò, khám phá đến trầm ngâm, lặng lẽ trước điều mình vừa chạm tới.

Đừng chạm tay không chỉ là lời cảnh tỉnh nhẹ nhàng về tốc độ đô thị hóa, hiện đại hóa đang làm mờ dần những gì xưa cũ. Trên hết, bài thơ nhắc nhở mỗi người chúng ta hãy sống chậm lại, biết trân trọng ký ức, lắng nghe những điều thầm lặng từ quá khứ, và dành sự kính trọng cần có cho những con người đang gìn giữ quá khứ ấy.

Câu 1: Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ)

Con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI trong nhiều lĩnh vực của đời sống. Việc sử dụng trí tuệ nhân tạo giúp con người tiết kiệm thời gian, tăng năng suất lao động và cải thiện chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào AI cũng có thể gây ra nhiều hệ lụy. Trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc, đạo đức hay khả năng suy nghĩ độc lập như con người. Nếu lạm dụng AI trong các hoạt động như ra quyết định, học tập hay tương tác xã hội, con người dễ mất đi khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống cần thiết. Một xã hội mà mọi hoạt động đều do máy móc điều khiển sẽ trở nên lạnh lẽo, thiếu nhân văn. Do đó, con người cần biết sử dụng AI như một công cụ hỗ trợ, thay vì để nó kiểm soát cuộc sống của mình. Cân bằng giữa công nghệ và giá trị con người là điều cần thiết trong thời đại số.

Câu 2: Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ)

Trong nhịp sống hiện đại đầy hối hả, con người ngày càng dễ lãng quên quá khứ và những ký ức từng một thời gắn bó sâu sắc. Bài thơ Đừng chạm tay của Vũ Thị Huyền Trang gợi mở một cách sâu lắng về ký ức, con người và sự tôn trọng dành cho những điều xưa cũ – đặc biệt là đối với người già, những người lưu giữ lịch sử của cá nhân và cả cộng đồng.

Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh cụ già “ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc” – một hình ảnh thân quen, giàu tính biểu tượng. Cụ không chỉ là một người cao tuổi thông thường, mà còn là hiện thân cho ký ức, cho những giá trị đã qua của một vùng đất hay một thế hệ. Khi khách hỏi đường và đi theo chỉ dẫn của cụ, con đường hiện ra “là con đường cụ già từng tới” – đó không chỉ là một lối đi, mà là một hành trình hồi tưởng, dẫn vào miền ký ức riêng tư của một đời người.

Sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại được thể hiện rõ nét qua các khổ thơ tiếp theo. Nơi khách đến “không có trên bản đồ du lịch”, “thưa thớt dấu chân người lui tới”, “còn nguyên sơ trong kí ức người già” – cho thấy đó là một không gian không thuộc về thực tại, mà thuộc về quá khứ. Đây là một không gian bị thời gian bỏ quên, nơi chỉ còn lại trong hoài niệm. Hình ảnh “những khối bê tông đông cứng ánh nhìn” gợi cảm giác bức bối, vô cảm của hiện tại so với sự sống động, gần gũi của những kí ức đã qua.

Cao trào của bài thơ nằm ở khổ cuối: “Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già.” Câu thơ như một lời tự nhắc nhở đầy tinh tế và nhân văn. Ký ức, đặc biệt là ký ức của người già, là điều thiêng liêng và riêng tư, không nên bị soi xét, xét đoán hay khai thác một cách vô tình. Đó là nơi trú ẩn cuối cùng của một đời người, nơi chất chứa cả niềm vui lẫn nỗi đau, và cần được giữ gìn trong sự tôn trọng lặng thầm.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ dung dị, giàu hình ảnh và biểu tượng. Hình ảnh “cụ già”, “con dốc”, “tiếng gió reo”, “bê tông đông cứng”... đều được lựa chọn có dụng ý, giúp tạo nên bầu không khí trầm lắng, suy tư. Giọng thơ nhẹ nhàng, mang màu sắc hoài niệm, đôi khi gợi một chút nuối tiếc, bâng khuâng. Cấu trúc bài thơ theo dòng cảm xúc của người “khách” – cũng chính là người đọc – từ tò mò, khám phá đến trầm ngâm, lặng lẽ trước điều mình vừa chạm tới.

Đừng chạm tay không chỉ là lời cảnh tỉnh nhẹ nhàng về tốc độ đô thị hóa, hiện đại hóa đang làm mờ dần những gì xưa cũ. Trên hết, bài thơ nhắc nhở mỗi người chúng ta hãy sống chậm lại, biết trân trọng ký ức, lắng nghe những điều thầm lặng từ quá khứ, và dành sự kính trọng cần có cho những con người đang gìn giữ quá khứ ấy.