

Nguyễn Phạm Thu Uyên
Giới thiệu về bản thân



































câu1:
- phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản là: nghị luận, thuyết minh, biểu cảm, miêu tả, giải thích
câu 2:
- nguyên nhân: theo báo chí Nhật Bản, ứng dụng Sakura AI camera được phát triển sau khi nhiều chính quyền địa phương cho biết không thể thu nhập đầy đủ dữ liệu cần thiết để bảo tồn hoa anh đào do thiếu lao động và ngân sách
câu3:
- nhan đề: “ Nhật Bản ứng dụng trí tuệ nhân tạo để bảo tồn hoa anh đào” giúp người đọc hiểu ngay về chủ đề của bài viết
- sapo giúp người đọc hiểu về nội dung chính của bài viết và tạo sự quan tâm
câu4:
-tác dụng của việc sử dụng phi ngôn ngữ : hình ảnh màn hình ứng dụng Sakura AI camera, các số liệu và biểu đồ không được đề cập trong văn bản này, có tác dụng giúp người đọc hiểu rõ hơn về ứng dụng và cách thức hoạt động, cũng như tăng tính cho bài viết
câu 5:
- y tế: chuẩn đoán bệnh , phát triển thuốc, hỗ trợ phẫu thuật
-giáo dục: tạo ra các chương trình học tập cá nhân hóa,hỗ trợ giảng dạy
-giao thông; phát triển xe tự hành, quản lí giao thông thông minh
-nông nghiệp; dự đoán mùa vụ, phát hiện sâu bệnh, tối ưu hóa sản xuất
câu1:
Trong thời đại số, công nghệ AI đang len lỏi vào hầu hết mọi mặt của cuộc sống – từ học tập, làm việc cho đến giải trí. Không thể phủ nhận rằng AI giúp con người tiết kiệm thời gian, làm việc hiệu quả hơn và mở ra nhiều cơ hội mới. Tuy nhiên, khi lệ thuộc quá nhiều vào AI, con người dễ đánh mất khả năng suy nghĩ độc lập và thụ động trước mọi thứ. Ví dụ, có người không còn biết cách viết một đoạn văn nếu không có AI gợi ý, hay mất dần kỹ năng giao tiếp vì quá quen với việc trò chuyện qua chatbot. Thậm chí, một số công việc đang dần bị AI thay thế, khiến nhiều người lo lắng về tương lai nghề nghiệp. Công nghệ là công cụ để phục vụ con người, chứ không phải thứ để con người dựa dẫm hoàn toàn. Chúng ta cần biết sử dụng AI một cách thông minh, linh hoạt, và luôn giữ cho mình tinh thần học hỏi, sáng tạo. Chỉ khi làm chủ được công nghệ, con người mới thực sự phát triển bền vững trong thời đại 4.0.
câu 2:
Bài thơ “Đừng chạm tay” không dài, không ồn ào, nhưng lại để lại nhiều dư âm trong lòng người đọc bởi sự tinh tế, sâu sắc cả về nội dung lẫn nghệ thuật. Bằng những hình ảnh nhẹ nhàng, giàu chất tượng trưng, tác phẩm không chỉ kể về một cuộc gặp gỡ giữa khách và một cụ già bên con dốc, mà còn mở ra một không gian ký ức đầy cảm xúc – nơi con người đối diện với quá khứ, sự thay đổi và cả nỗi cô đơn.
Ngay từ những dòng đầu tiên, bài thơ đã gợi ra một khung cảnh yên bình mà có chút cô tịch: “Khách nào đến đây cũng gặp một cụ già / Ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc.” Cụ già không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ chỉ đường cho khách. Nhưng con đường ấy không phải là lối đi bình thường – đó là “thế giới một người già”, là những nơi mà cụ đã từng đi qua, từng yêu thương, từng lưu giữ trong ký ức. Khi khách bước đi theo dấu tay cụ, cũng chính là lúc khách bước vào một thế giới không dành cho đông người, không có trên bản đồ du lịch, nơi mà “thưa thớt dấu chân người lui tới”. Đó là một nơi không có những trải nghiệm hiện đại hay điểm check-in nổi tiếng, mà chỉ có gió, có thiên nhiên hoang sơ, và cả những điều đã phai mờ theo năm tháng.
Càng đọc, người ta càng nhận ra rằng, bài thơ không đơn thuần nói về một chuyến đi, mà là hành trình trở về ký ức, đối diện với sự đổi thay. Những hình ảnh như “núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc” hay “những khối bê tông đông cứng ánh nhìn” chính là sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. Những điều từng sống động trong ký ức người già nay đang dần biến mất, bị thay thế bởi sự hiện đại, lạnh lùng. Có lẽ đó là lý do vì sao khách, khi quay trở lại con dốc cũ, định nói gì đó với cụ già – như một lời xin lỗi, một sự tiếc nuối – nhưng lại kịp nhận ra: “Đừng khuấy lên ký ức một người già.” Ký ức ấy không nên bị chạm vào một cách bất cẩn, bởi nó mong manh, sâu kín và đôi khi, đau lòng.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng rất nhiều hình ảnh ẩn dụ, tượng trưng mà vẫn gần gũi. Cụ già là biểu tượng cho quá khứ, cho những giá trị cũ đang bị lãng quên. Con dốc, con đường, thiên nhiên hoang sơ – tất cả đều là không gian của ký ức, của những điều không còn hiện hữu rõ ràng nhưng vẫn sống mãi trong tâm trí. Giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, không quá trau chuốt nhưng đầy gợi mở. Đặc biệt, bài thơ không lên án hay phê phán điều gì, mà chỉ lặng lẽ ghi lại một khoảnh khắc nhỏ – nơi người ta chạm vào ký ức của nhau và học được cách tôn trọng, thấu hiểu.
Rốt cuộc thì , “Đừng chạm tay” là một bài thơ đẹp – đẹp từ cảm xúc đến cách thể hiện. Tác phẩm khiến ta suy nghĩ về sự thay đổi của thời gian, về cách con người hiện đại đang dần xa rời quá khứ. Nhưng đồng thời, bài thơ cũng là lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng, hãy biết trân trọng những điều đã cũ, bởi ký ức – dù nhỏ bé hay lặng thầm – vẫn luôn là một phần quan trọng trong mỗi con người.