Tạ Bảo Ngọc

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Tạ Bảo Ngọc
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Trí tuệ nhân tạo AI đang ngày càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Không chỉ đơn thuần thay đổi cách chúng ta sống, làm việc và tương tác với nhau, AI còn mang theo một loạt lợi ích đối với xã hội của con người. AI đã và đang giúp chúng ta giải quyết những thách thức phức tạp trong nhiều lĩnh vực khác nhau, từ y tế đến tự động hoá sản xuất. Nó nâng cao khả năng dự đoán và phân tích, giúp tăng cường năng suất, tiết kiệm thời gian và tối ưu hoá quy trình sản xuất. Tuy nhiên, sự phát triển mạnh mẽ của AI cũng kéo theo nhiều vấn đề đáng lo ngại. Một trong những thách thức lớn nhất là nguy cơ mất việc làm. Khi AI và robot có thể thay thế con người trong nhiều công việc đặc biệt là các công việc lặp đi lặp lại trong sản xuất và dịch vụ, tỷ lệ thất nghiệp có thể gia tăng và ảnh hưởng đến đời sống của nhiều người. Bên cạnh đó, sự phụ thuộc quá mức vào AI có thể dẫn đến những hệ luỵ khôn lường. Thế hệ trẻ có nguy cơ đánh mất khả năng tư duy phản biện, sáng tạo và tự chủ trong hành động. Khả năng đưa ra quyết định dựa trên trực giác và kinh nghiệm cá nhân cũng bị suy giảm. Hơn nữa, việc giao phó quá nhiều quyền lực cho các hệ thống AI tiềm ẩn rủi ro về bảo mật thông tin, sự kiểm soát và thậm chí là mất việc làm trên diện rộng. Để tránh rơi vào vòng xoáy lệ thuộc, mỗi người trong chúng ta cần nhận thức rõ vai trò của AI như một công cụ hỗ trợ, không phải là sự thay thế hoàn toàn cho trí tuệ và năng lực của bản thân. Việc trang bị kiến thức, kĩ năng tư duy độc lập và khả năng thích ứng linh hoạt trong bối cảnh công nghệ thay đổi nhanh chóng là vô cùng quan trọng. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể khai thác hiệu quả tiềm năng của AI, đồng thời duy trì được sự chủ động và bản sắc của con người.

Câu 2:

Là một cây bút viết khoẻ, Vũ Thị Huyền Trang đã có cả nghìn trang sách thuộc nhiều thể loại. Và trong những năm vừa qua, các tác phẩm của cây bút hiện đại đã được in rải rác khắp các trang báo. Nhắc đến Vũ Thị Huyền Trang, chúng ta sẽ thường nghĩ ngay đến cô gái Phú Thọ đầy nội lực trong văn chương. Có thể nói, hành trình viết của cây bút sinh năm 1987 này thật sự bền bỉ và dấn thân mạnh mẽ. Tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một phần thi phẩm giàu sức gợi, ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc về thời gian, kí ức và sự hữu hạn của đời người.


Với rất nhiều tác phẩm, Vũ Thị Huyền Trang mang đến những số phận đơn côi đến mức cô độc giữa muôn triệu con người lướt qua trong xã hội này. Điệp trùng nghèo khó, khốn cùng và bế tắc như ẩn vao cái bảng lảng mông mênh của núi đồi, rừng cây và gió mây. Cây bút trẻ vẫn cho thấy lối quan sát tỉ mỉ đến chi tiết nhất trong đời thường, để khắc hoạ câu chuyện thì đọc giả cơ hồ như thấy đâu đó mình đã từng gặp, khác chăng mình bị cuốn trôi vào hối hả của guồng quay cuộc sống mà chưa một lần đứng lại để nghiền ngẫm về thân phận hữu hạn trong cõi người vô hạn này. Tác phẩm "Đừng chạm tay" là một hành trình vào thế giới ký ức và sự thức tỉnh về giới hạn của con người. Bài thơ không chỉ đơn thuần là một cuộc đối thoại giữa khách lạ và cụ già, mà còn là một hành trình mang tính biểu tượng, đưa người đọc bước vào không gian kí ức của một đời người.


"Khách nào đến đây cũng gặp một cụ già

Ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc

Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ

Đi lạc trong thế giới một người già"

Ngay từ những dòng thơ đầu tiên, hình ảnh cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc hiện lên như một biểu tượng của sự tĩnh tại, của thời gian đã lắng đọng. Vị trí "đầu con dốc" vừa gợi sự cao xa, nơi giao thoa giữa hiện tại và quá khứ, vừa mang đến cảm giác về một ngưỡng cửa dẫn vào một thế giới khác. Cử chỉ "theo dấu tay cụ chỉ" thể hiện sự dẫn dắt, nhưng trớ trêu thay, nó lại đưa "khách" đi lạc vào "thế giới một người gia". Sự "đi lạc" này không mang nghĩa tiêu cực mà là một sự thâm nhập vào chiều sâu tâm hồn, vào những lớp lang kí ức mà người khác ban đầu không ngờ tới. Câu thơ "Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ / Đi lạc trong thế giới một người già" thể hiện rõ sự chuyển đổi không gian đột ngột. Mục đích ban đầu của người khách là tìm đường đi trong thế giới thực tại, nhưng hành động "theo dấu tay cụ chỉ" đã đưa họ vào một không gian khác, "thế giới một người già". Sự đi lạc đã khắc lên ý nghĩa khám phá một chiều sâu khác của cuộc sống, một thế giới nội tâm mà người trẻ thường ít để ý đến.

"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ

Là con đường cụ già từng tới

Là con đường khách không mong đợi

Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo"

"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ / Là con đường cụ già từng tới", câu thơ khẳng định sự đồng nhất giữa con đường vật chất và con đường kí ức. Sự đồng nhất giữa vật chất và kí ức luôn là một phát hiện bất ngờ. Bước chân của người khách vô tình giẫm lên những dấu vết của thời gian đã in hằn trong tâm trí cụ già. Người khách không chỉ đang đi trên một con đường thông thường mà con đang đặt chân lên những dấu vết của thời gian, những trải nghiệm đã qua của một đời người. Điều này gợi sự liên kết vô hình giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại "Là con đường khách không mong đợi / Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo" cho thấy sự khác biệt giữa kì vọng của người khách, có lẽ chỉ là tìm kiếm một địa điểm du lịch, một thông tin hữu ích và thực tế phũ phàng khi đối diện với một không gian kí ức riêng tư, không dành cho sự khám phá hời hợt.

"Nơi dừng chân chỉ thấy tiếng gió reo

Chẳng có trên bản đồ du lịch

Thưa thớt dấu chân người lui tới

Còn nguyên sơ trong kí ức người già"

Đoạn thơ tiếp theo là một không gian kí ức hoang sơ và dấu vết tàn phai. Không gian mà người khách lạc bước đến không phải là một địa điểm du lịch náo nhiệt, mà là một nơi vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió gợi sự tịch liêu. Sự "nguyên sơ trong kí ức người già" cho thấy kí ức là một vùng đất riêng biệt, không bị tác động nhiều bởi sự thay đổi của thế giới bên ngoài, nhưng cũng có thể ẩn chứa những xa lạ, khó nắm bắt đối với người ngoài.

"Cũng có khi khách chẳng thể nhận ra

Nơi mình đến có gì mà lưu luyến

Núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc

Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn"

Sự tương phản giữa kí ức và hiện tại được tác giả Vũ Thị Huyền Trang khắc hoạ một cách nổi bật. Sự đối lập giữa hình ảnh thiên nhiên hoang sơ, có phần tiêu điều của "núi sẻ", "đồng san", "cây vừa bật gốc" và "những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" gợi lên sự tàn phá của thời gian và sự xâm lấn của hiện đại lên những kí ức xưa cũ. Người khách có thể không cảm nhận được giá trị hay sự lưu luyến ở nơi này, bởi nó đã phai nhạt hoặc biến dạng cho với những gì còn tồn tại trong kí ức của cụ già.

"Khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi

Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống

Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ

Đừng khuấy lên kí ức một người già"

Trong khổ thơ cuối cùng, sự thức tỉnh và lòng trắc ẩn đã hiện lên rõ hơn những khổ thơ trước. Sự thay đổi thời tiết "nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống" có thể tượng trưng cho sự lắng xuống của những cảm xúc ban đầu và sự xuất hiện của một nhận thức sâu sắc hơn. Khoảnh khắc "khách định nói gì, nhưng nhận ra" là một bước ngoặt quan trọng. Người khách nhận ra sự thiêng liêng và mong manh của kí ức, hiểu được rằng việc chạm vào, khơi gợi lại những kí ức ấy có thể mang đến những sự xáo trộn, thậm chí là nỗi đau cho người già. Ba câu thơ "Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống / Khách định nói gì nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già" là sự thay đổi của khung cảnh thiên nhiên từ "nắng" sang "sương" tạo ra một không khí trầm lắng, tĩnh mịch, phù hợp với sự thay đổi trong nhận thức của người khác. Khoảnh khách "định nói gì" là một sự thức tỉnh đầy nhân văn. Người khách nhận ra rằng kí ức của người già là một vùng trời riêng, cần được tôn trọng và giữ gìn. Hành động "khuấy lên" gợi sự xáo trộn, làm tổn thương những điều vốn đã mong manh. Câu thơ cuối cùng "Đừng khuấy lên kí ức một người già" trở thành một lời nhắn nhủ đầy tính nhân văn, thể hiện sự tôn trọng đối với thế giới nội tâm của người khác, đặc biệt là những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.

Tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang đã thành công khắc hoạ lên nội dung sâu sắc, mang nhiều tầng ý nghĩa trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Không chỉ thế, tác phẩm còn gây ấn tượng bởi những đặc sắc trong nghệ thuật biểu đạt. Nhờ thể thơ tự do, cấu tứ linh hoạt, bài thơ không bị gò bó bởi số lượng chữ trong mỗi dòng hay cách gieo vần truyền thống. Điều này đã tạo điều kiện cho nhà thơ diễn tả một cách tự nhiên, phóng khoáng những dòng chảy cảm xúc và suy tư. Cấu tứ của bài thơ cũng rất linh hoạt, không theo một trình tự kể chuyện tuyến tính mà đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa cảm nhận của người khách và thế giới nội tâm của cụ già. Ngôn ngữ thơ của Vũ Thị Huyền Trang trong bài thơ rất cô đọng, súc tích, mỗi từ ngữ đều được lựa chọn kĩ lưỡng, mang nhiều tầng ý nghĩa. Bài thơ cũng sử dụng nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng sâu sắc. Hình ảnh "con dốc" không chỉ là địa điểm vật lý mà còn tượng trưng cho ngưỡng cửa của thời gian, cho sự chuyển giao giữa các giai đoạn của cuộc đời. "Dấu tay cụ chỉ" vừa là sự hướng dẫn, vừa là biểu tượng cho sự dẫn dắt vào quá khứ. "Ánh nắng" và "sương" đối lập nhau, tượng trưng cho sự sống và sự tàn phai, cho kí ức tươi đẹp và nỗi buồn tiềm ẩn. Không chỉ thế, toàn bộ bài thơ còn được bao trùm bởi một giọng điệu trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng lại chưa chất nhiều suy tư về thời gian, về sự hữu hạn của đời người và về sự trân trọng đối với những kí ức. Giọng điều này tạo nên một không gian tĩnh lặng để người đọc có thể lắng động và suy ngẫm về những điều mà bài thơ gợi ra. Mặc dù là bài thơ tự do nhưng vẫn ánh lên một nhịp điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển, được tạo nên bởi sự phối hợp hài hoà giữa các thanh điều và độ dài ngắn khác nhau của các dòng thơ. Điều này góp phần tạo nên sự du dương, êm ái cho bài thơ, dẫn dắt người đọc một cách tự nhiên vào thế giới cảm xúc của tác phẩm. Bài thơ không đưa ra một thông điệp trực tiếp, rõ ràng mà gợi mở ra nhiều suy nghĩ khác nhau cho người đọc. Nó có thể là lời nhắc nhở về sự trân trọng đối với quá khứ, về sự cảm thông đối với những người lớn tuổi, hoặc cũng có thể là một chiêm nghiệm về sự chảy trôi của thời gian và sự mong manh của kí ức. Tính đa nghĩa này đã làm cho bài thơ trở nên sâu sắc và có sức sống lâu bền trong lòng người đọc.

Qua đó, tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một bài thơ nhỏ nhưng chứa đựng một sức nặng về nội dung và một vẻ đẹp tinh tế trong nghệ thuật. Bằng ngôn ngữ cô đọng, hình ảnh giàu sức gợi và giọng điệu trầm lắng, bài thơ đã mở ra một không gian suy tư sâu sắc về thời gian, kí ức và sự trân trọng đối với thế giới nội tâm của con người. Sự thức tỉnh của người khách ở cuối bài thơ không chỉ là một nhận thức cá nhân mà còn là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng thấm thía đến nỗi chúng ta phải thốt lên "hãy biết trân trọng và giữ gìn kí ức, những trải nghiệm đã làm nên một đời người". Bài thơ xứng đáng là một đoá hoa đẹp trong vườn hoa hiện đại Việt Nam, khơi gợi những rung cảm sâu sắc trong lòng người đọc.

Câu 1:

Trí tuệ nhân tạo AI đang ngày càng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Không chỉ đơn thuần thay đổi cách chúng ta sống, làm việc và tương tác với nhau, AI còn mang theo một loạt lợi ích đối với xã hội của con người. AI đã và đang giúp chúng ta giải quyết những thách thức phức tạp trong nhiều lĩnh vực khác nhau, từ y tế đến tự động hoá sản xuất. Nó nâng cao khả năng dự đoán và phân tích, giúp tăng cường năng suất, tiết kiệm thời gian và tối ưu hoá quy trình sản xuất. Tuy nhiên, sự phát triển mạnh mẽ của AI cũng kéo theo nhiều vấn đề đáng lo ngại. Một trong những thách thức lớn nhất là nguy cơ mất việc làm. Khi AI và robot có thể thay thế con người trong nhiều công việc đặc biệt là các công việc lặp đi lặp lại trong sản xuất và dịch vụ, tỷ lệ thất nghiệp có thể gia tăng và ảnh hưởng đến đời sống của nhiều người. Bên cạnh đó, sự phụ thuộc quá mức vào AI có thể dẫn đến những hệ luỵ khôn lường. Thế hệ trẻ có nguy cơ đánh mất khả năng tư duy phản biện, sáng tạo và tự chủ trong hành động. Khả năng đưa ra quyết định dựa trên trực giác và kinh nghiệm cá nhân cũng bị suy giảm. Hơn nữa, việc giao phó quá nhiều quyền lực cho các hệ thống AI tiềm ẩn rủi ro về bảo mật thông tin, sự kiểm soát và thậm chí là mất việc làm trên diện rộng. Để tránh rơi vào vòng xoáy lệ thuộc, mỗi người trong chúng ta cần nhận thức rõ vai trò của AI như một công cụ hỗ trợ, không phải là sự thay thế hoàn toàn cho trí tuệ và năng lực của bản thân. Việc trang bị kiến thức, kĩ năng tư duy độc lập và khả năng thích ứng linh hoạt trong bối cảnh công nghệ thay đổi nhanh chóng là vô cùng quan trọng. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể khai thác hiệu quả tiềm năng của AI, đồng thời duy trì được sự chủ động và bản sắc của con người.

Câu 2:

Là một cây bút viết khoẻ, Vũ Thị Huyền Trang đã có cả nghìn trang sách thuộc nhiều thể loại. Và trong những năm vừa qua, các tác phẩm của cây bút hiện đại đã được in rải rác khắp các trang báo. Nhắc đến Vũ Thị Huyền Trang, chúng ta sẽ thường nghĩ ngay đến cô gái Phú Thọ đầy nội lực trong văn chương. Có thể nói, hành trình viết của cây bút sinh năm 1987 này thật sự bền bỉ và dấn thân mạnh mẽ. Tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một phần thi phẩm giàu sức gợi, ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc về thời gian, kí ức và sự hữu hạn của đời người.


Với rất nhiều tác phẩm, Vũ Thị Huyền Trang mang đến những số phận đơn côi đến mức cô độc giữa muôn triệu con người lướt qua trong xã hội này. Điệp trùng nghèo khó, khốn cùng và bế tắc như ẩn vao cái bảng lảng mông mênh của núi đồi, rừng cây và gió mây. Cây bút trẻ vẫn cho thấy lối quan sát tỉ mỉ đến chi tiết nhất trong đời thường, để khắc hoạ câu chuyện thì đọc giả cơ hồ như thấy đâu đó mình đã từng gặp, khác chăng mình bị cuốn trôi vào hối hả của guồng quay cuộc sống mà chưa một lần đứng lại để nghiền ngẫm về thân phận hữu hạn trong cõi người vô hạn này. Tác phẩm "Đừng chạm tay" là một hành trình vào thế giới ký ức và sự thức tỉnh về giới hạn của con người. Bài thơ không chỉ đơn thuần là một cuộc đối thoại giữa khách lạ và cụ già, mà còn là một hành trình mang tính biểu tượng, đưa người đọc bước vào không gian kí ức của một đời người.


"Khách nào đến đây cũng gặp một cụ già

Ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc

Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ

Đi lạc trong thế giới một người già"

Ngay từ những dòng thơ đầu tiên, hình ảnh cụ già ngồi sưởi nắng trên đầu con dốc hiện lên như một biểu tượng của sự tĩnh tại, của thời gian đã lắng đọng. Vị trí "đầu con dốc" vừa gợi sự cao xa, nơi giao thoa giữa hiện tại và quá khứ, vừa mang đến cảm giác về một ngưỡng cửa dẫn vào một thế giới khác. Cử chỉ "theo dấu tay cụ chỉ" thể hiện sự dẫn dắt, nhưng trớ trêu thay, nó lại đưa "khách" đi lạc vào "thế giới một người gia". Sự "đi lạc" này không mang nghĩa tiêu cực mà là một sự thâm nhập vào chiều sâu tâm hồn, vào những lớp lang kí ức mà người khác ban đầu không ngờ tới. Câu thơ "Khách hỏi đường, theo dấu tay cụ chỉ / Đi lạc trong thế giới một người già" thể hiện rõ sự chuyển đổi không gian đột ngột. Mục đích ban đầu của người khách là tìm đường đi trong thế giới thực tại, nhưng hành động "theo dấu tay cụ chỉ" đã đưa họ vào một không gian khác, "thế giới một người già". Sự đi lạc đã khắc lên ý nghĩa khám phá một chiều sâu khác của cuộc sống, một thế giới nội tâm mà người trẻ thường ít để ý đến.

"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ

Là con đường cụ già từng tới

Là con đường khách không mong đợi

Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo"

"Con đường hiện ra dưới chân khách bây giờ / Là con đường cụ già từng tới", câu thơ khẳng định sự đồng nhất giữa con đường vật chất và con đường kí ức. Sự đồng nhất giữa vật chất và kí ức luôn là một phát hiện bất ngờ. Bước chân của người khách vô tình giẫm lên những dấu vết của thời gian đã in hằn trong tâm trí cụ già. Người khách không chỉ đang đi trên một con đường thông thường mà con đang đặt chân lên những dấu vết của thời gian, những trải nghiệm đã qua của một đời người. Điều này gợi sự liên kết vô hình giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại "Là con đường khách không mong đợi / Chẳng có thông điệp nào gửi khách mang theo" cho thấy sự khác biệt giữa kì vọng của người khách, có lẽ chỉ là tìm kiếm một địa điểm du lịch, một thông tin hữu ích và thực tế phũ phàng khi đối diện với một không gian kí ức riêng tư, không dành cho sự khám phá hời hợt.

"Nơi dừng chân chỉ thấy tiếng gió reo

Chẳng có trên bản đồ du lịch

Thưa thớt dấu chân người lui tới

Còn nguyên sơ trong kí ức người già"

Đoạn thơ tiếp theo là một không gian kí ức hoang sơ và dấu vết tàn phai. Không gian mà người khách lạc bước đến không phải là một địa điểm du lịch náo nhiệt, mà là một nơi vắng vẻ, chỉ còn tiếng gió gợi sự tịch liêu. Sự "nguyên sơ trong kí ức người già" cho thấy kí ức là một vùng đất riêng biệt, không bị tác động nhiều bởi sự thay đổi của thế giới bên ngoài, nhưng cũng có thể ẩn chứa những xa lạ, khó nắm bắt đối với người ngoài.

"Cũng có khi khách chẳng thể nhận ra

Nơi mình đến có gì mà lưu luyến

Núi sẻ, đồng san, cây vừa bật gốc

Những khối bê tông đông cứng ánh nhìn"

Sự tương phản giữa kí ức và hiện tại được tác giả Vũ Thị Huyền Trang khắc hoạ một cách nổi bật. Sự đối lập giữa hình ảnh thiên nhiên hoang sơ, có phần tiêu điều của "núi sẻ", "đồng san", "cây vừa bật gốc" và "những khối bê tông đông cứng ánh nhìn" gợi lên sự tàn phá của thời gian và sự xâm lấn của hiện đại lên những kí ức xưa cũ. Người khách có thể không cảm nhận được giá trị hay sự lưu luyến ở nơi này, bởi nó đã phai nhạt hoặc biến dạng cho với những gì còn tồn tại trong kí ức của cụ già.

"Khách quay lại con dốc nơi cụ già ngồi

Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống

Khách định nói gì, nhưng nhận ra, có lẽ

Đừng khuấy lên kí ức một người già"

Trong khổ thơ cuối cùng, sự thức tỉnh và lòng trắc ẩn đã hiện lên rõ hơn những khổ thơ trước. Sự thay đổi thời tiết "nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống" có thể tượng trưng cho sự lắng xuống của những cảm xúc ban đầu và sự xuất hiện của một nhận thức sâu sắc hơn. Khoảnh khắc "khách định nói gì, nhưng nhận ra" là một bước ngoặt quan trọng. Người khách nhận ra sự thiêng liêng và mong manh của kí ức, hiểu được rằng việc chạm vào, khơi gợi lại những kí ức ấy có thể mang đến những sự xáo trộn, thậm chí là nỗi đau cho người già. Ba câu thơ "Nắng đã tắt sương bắt đầu rơi xuống / Khách định nói gì nhưng nhận ra, có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già" là sự thay đổi của khung cảnh thiên nhiên từ "nắng" sang "sương" tạo ra một không khí trầm lắng, tĩnh mịch, phù hợp với sự thay đổi trong nhận thức của người khác. Khoảnh khách "định nói gì" là một sự thức tỉnh đầy nhân văn. Người khách nhận ra rằng kí ức của người già là một vùng trời riêng, cần được tôn trọng và giữ gìn. Hành động "khuấy lên" gợi sự xáo trộn, làm tổn thương những điều vốn đã mong manh. Câu thơ cuối cùng "Đừng khuấy lên kí ức một người già" trở thành một lời nhắn nhủ đầy tính nhân văn, thể hiện sự tôn trọng đối với thế giới nội tâm của người khác, đặc biệt là những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.

Tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang đã thành công khắc hoạ lên nội dung sâu sắc, mang nhiều tầng ý nghĩa trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Không chỉ thế, tác phẩm còn gây ấn tượng bởi những đặc sắc trong nghệ thuật biểu đạt. Nhờ thể thơ tự do, cấu tứ linh hoạt, bài thơ không bị gò bó bởi số lượng chữ trong mỗi dòng hay cách gieo vần truyền thống. Điều này đã tạo điều kiện cho nhà thơ diễn tả một cách tự nhiên, phóng khoáng những dòng chảy cảm xúc và suy tư. Cấu tứ của bài thơ cũng rất linh hoạt, không theo một trình tự kể chuyện tuyến tính mà đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa cảm nhận của người khách và thế giới nội tâm của cụ già. Ngôn ngữ thơ của Vũ Thị Huyền Trang trong bài thơ rất cô đọng, súc tích, mỗi từ ngữ đều được lựa chọn kĩ lưỡng, mang nhiều tầng ý nghĩa. Bài thơ cũng sử dụng nhiều hình ảnh mang tính biểu tượng sâu sắc. Hình ảnh "con dốc" không chỉ là địa điểm vật lý mà còn tượng trưng cho ngưỡng cửa của thời gian, cho sự chuyển giao giữa các giai đoạn của cuộc đời. "Dấu tay cụ chỉ" vừa là sự hướng dẫn, vừa là biểu tượng cho sự dẫn dắt vào quá khứ. "Ánh nắng" và "sương" đối lập nhau, tượng trưng cho sự sống và sự tàn phai, cho kí ức tươi đẹp và nỗi buồn tiềm ẩn. Không chỉ thế, toàn bộ bài thơ còn được bao trùm bởi một giọng điệu trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng lại chưa chất nhiều suy tư về thời gian, về sự hữu hạn của đời người và về sự trân trọng đối với những kí ức. Giọng điều này tạo nên một không gian tĩnh lặng để người đọc có thể lắng động và suy ngẫm về những điều mà bài thơ gợi ra. Mặc dù là bài thơ tự do nhưng vẫn ánh lên một nhịp điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển, được tạo nên bởi sự phối hợp hài hoà giữa các thanh điều và độ dài ngắn khác nhau của các dòng thơ. Điều này góp phần tạo nên sự du dương, êm ái cho bài thơ, dẫn dắt người đọc một cách tự nhiên vào thế giới cảm xúc của tác phẩm. Bài thơ không đưa ra một thông điệp trực tiếp, rõ ràng mà gợi mở ra nhiều suy nghĩ khác nhau cho người đọc. Nó có thể là lời nhắc nhở về sự trân trọng đối với quá khứ, về sự cảm thông đối với những người lớn tuổi, hoặc cũng có thể là một chiêm nghiệm về sự chảy trôi của thời gian và sự mong manh của kí ức. Tính đa nghĩa này đã làm cho bài thơ trở nên sâu sắc và có sức sống lâu bền trong lòng người đọc.

Qua đó, tác phẩm "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang là một bài thơ nhỏ nhưng chứa đựng một sức nặng về nội dung và một vẻ đẹp tinh tế trong nghệ thuật. Bằng ngôn ngữ cô đọng, hình ảnh giàu sức gợi và giọng điệu trầm lắng, bài thơ đã mở ra một không gian suy tư sâu sắc về thời gian, kí ức và sự trân trọng đối với thế giới nội tâm của con người. Sự thức tỉnh của người khách ở cuối bài thơ không chỉ là một nhận thức cá nhân mà còn là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng thấm thía đến nỗi chúng ta phải thốt lên "hãy biết trân trọng và giữ gìn kí ức, những trải nghiệm đã làm nên một đời người". Bài thơ xứng đáng là một đoá hoa đẹp trong vườn hoa hiện đại Việt Nam, khơi gợi những rung cảm sâu sắc trong lòng người đọc.