NGÔ HOÀNG KIM ANH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của NGÔ HOÀNG KIM ANH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Trong cuốn Nhà giả kim, Paulo Coelho từng viết: “Bí mật của cuộc sống là ngã bảy lần và đứng dậy tám lần.” Câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng một chân lý sâu sắc về ý chí và nghị lực sống. Trong cuộc đời mỗi người, khó ai tránh khỏi thất bại, vấp ngã. Điều quan trọng không phải là ta đã ngã bao nhiêu lần, mà là sau mỗi lần ngã, ta có đủ bản lĩnh và dũng khí để đứng dậy hay không. Chính sự kiên cường, không đầu hàng trước nghịch cảnh mới là yếu tố quyết định thành công. Người biết học từ thất bại, biết đứng dậy mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn trên con đường đi tới ước mơ. “Ngã bảy lần, đứng dậy tám lần” không chỉ là một lời nhắc nhở mà còn là nguồn cảm hứng sống tích cực, đặc biệt với những ai đang loay hoay, mất phương hướng trong cuộc sống. Mỗi lần ngã là một bài học, mỗi lần đứng dậy là một chiến thắng. Cuộc đời thuộc về những người không ngừng vươn lên dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu.

Câu 2:

Bài thơ “Bảo kính cảnh giới” (bài 33) của Nguyễn Trãi là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện sâu sắc lý tưởng sống thanh cao, ẩn dật và thái độ ung dung trước danh lợi của nhà nho yêu nước, giàu lòng nhân ái trong bối cảnh đất nước nhiễu nhương.

Bài thơ thể hiện tâm thế của Nguyễn Trãi khi ông lựa chọn lui về ẩn dật, rời bỏ chốn quan trường. Câu thơ mở đầu “Rộng khơi ngại vượt bể triều quan” cho thấy tâm trạng e ngại, không còn mặn mà với con đường công danh vốn đầy hiểm nguy. Ông chọn cuộc sống thanh nhàn, yên ổn: “Lui tới đòi thì miễn phận an”, tức sống thuận theo thời thế, giữ gìn bản thân trong sạch. Những hình ảnh thiên nhiên như “hương quế lọt”, “bóng hoa tan” gợi lên một không gian yên tĩnh, thư thái – nơi nhà thơ có thể lắng mình trong vẻ đẹp nhẹ nhàng của thiên nhiên, xa rời ồn ã quyền lực. Hai câu luận và kết thể hiện nhân sinh quan nhất quán của ông: kính trọng người tài như Y Doãn, Phó Duyệt nhưng bản thân thì noi gương các bậc hiền triết như Khổng Tử, Nhan Hồi – những người sống đạo đức, khiêm nhường. Câu kết “Ngâm câu: danh lợi bất như nhàn” chính là tuyên ngôn sống của Nguyễn Trãi: coi nhẹ danh lợi, đề cao cuộc sống nhàn tản, trong sạch.

Bài thơ sử dụng thể thất ngôn bát cú Đường luật chặt chẽ, gieo vần hài hòa. Các hình ảnh thiên nhiên như “hương quế”, “bóng hoa” được dùng như ẩn dụ thể hiện tâm hồn thanh cao và nhạy cảm của nhà thơ. Giọng thơ điềm tĩnh, sâu lắng, thể hiện một nhân cách lớn đã từng trải, không còn bị cuốn theo vòng xoáy danh vọng.

Tóm lại, “Bảo kính cảnh giới” bài 33 là lời tự nhắn gửi đầy triết lý của Nguyễn Trãi về lối sống thanh cao, nhàn nhã giữa cuộc đời nhiều biến động. Qua đó, ta cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn của một con người luôn hướng thiện, sống hòa hợp với thiên nhiên và giữ gìn khí tiết của bậc chính nhân quân tử.

Câu 1:

Trong cuốn Nhà giả kim, Paulo Coelho từng viết: “Bí mật của cuộc sống là ngã bảy lần và đứng dậy tám lần.” Câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng một chân lý sâu sắc về ý chí và nghị lực sống. Trong cuộc đời mỗi người, khó ai tránh khỏi thất bại, vấp ngã. Điều quan trọng không phải là ta đã ngã bao nhiêu lần, mà là sau mỗi lần ngã, ta có đủ bản lĩnh và dũng khí để đứng dậy hay không. Chính sự kiên cường, không đầu hàng trước nghịch cảnh mới là yếu tố quyết định thành công. Người biết học từ thất bại, biết đứng dậy mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn trên con đường đi tới ước mơ. “Ngã bảy lần, đứng dậy tám lần” không chỉ là một lời nhắc nhở mà còn là nguồn cảm hứng sống tích cực, đặc biệt với những ai đang loay hoay, mất phương hướng trong cuộc sống. Mỗi lần ngã là một bài học, mỗi lần đứng dậy là một chiến thắng. Cuộc đời thuộc về những người không ngừng vươn lên dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu.

Câu 2:

Bài thơ “Bảo kính cảnh giới” (bài 33) của Nguyễn Trãi là một tác phẩm tiêu biểu thể hiện sâu sắc lý tưởng sống thanh cao, ẩn dật và thái độ ung dung trước danh lợi của nhà nho yêu nước, giàu lòng nhân ái trong bối cảnh đất nước nhiễu nhương.

Bài thơ thể hiện tâm thế của Nguyễn Trãi khi ông lựa chọn lui về ẩn dật, rời bỏ chốn quan trường. Câu thơ mở đầu “Rộng khơi ngại vượt bể triều quan” cho thấy tâm trạng e ngại, không còn mặn mà với con đường công danh vốn đầy hiểm nguy. Ông chọn cuộc sống thanh nhàn, yên ổn: “Lui tới đòi thì miễn phận an”, tức sống thuận theo thời thế, giữ gìn bản thân trong sạch. Những hình ảnh thiên nhiên như “hương quế lọt”, “bóng hoa tan” gợi lên một không gian yên tĩnh, thư thái – nơi nhà thơ có thể lắng mình trong vẻ đẹp nhẹ nhàng của thiên nhiên, xa rời ồn ã quyền lực. Hai câu luận và kết thể hiện nhân sinh quan nhất quán của ông: kính trọng người tài như Y Doãn, Phó Duyệt nhưng bản thân thì noi gương các bậc hiền triết như Khổng Tử, Nhan Hồi – những người sống đạo đức, khiêm nhường. Câu kết “Ngâm câu: danh lợi bất như nhàn” chính là tuyên ngôn sống của Nguyễn Trãi: coi nhẹ danh lợi, đề cao cuộc sống nhàn tản, trong sạch.

Bài thơ sử dụng thể thất ngôn bát cú Đường luật chặt chẽ, gieo vần hài hòa. Các hình ảnh thiên nhiên như “hương quế”, “bóng hoa” được dùng như ẩn dụ thể hiện tâm hồn thanh cao và nhạy cảm của nhà thơ. Giọng thơ điềm tĩnh, sâu lắng, thể hiện một nhân cách lớn đã từng trải, không còn bị cuốn theo vòng xoáy danh vọng.

Tóm lại, “Bảo kính cảnh giới” bài 33 là lời tự nhắn gửi đầy triết lý của Nguyễn Trãi về lối sống thanh cao, nhàn nhã giữa cuộc đời nhiều biến động. Qua đó, ta cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn của một con người luôn hướng thiện, sống hòa hợp với thiên nhiên và giữ gìn khí tiết của bậc chính nhân quân tử.

Câu 1:

Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” Câu nói ấy là lời nhắc nhở sâu sắc về sự dũng cảm vượt khỏi giới hạn an toàn để sống một cuộc đời đầy trải nghiệm và ý nghĩa. Trong cuộc sống, nhiều người thường chọn sự an toàn, ngại thay đổi, sợ thất bại, và vì thế bỏ lỡ biết bao cơ hội quý giá. Thực tế cho thấy, nỗi tiếc nuối lớn nhất không phải là việc đã từng sai lầm, mà là đã không dám bước đi, không dám theo đuổi ước mơ khi còn cơ hội. Chỉ khi dám rời khỏi “bến đỗ an toàn”, con người mới thật sự trưởng thành, khám phá được khả năng của bản thân và cảm nhận sâu sắc giá trị của cuộc sống. Vì vậy, đừng để nỗi sợ hãi cản bước ta đến với những điều tốt đẹp. Hãy hành động, trải nghiệm, chấp nhận sai lầm và học hỏi từ đó. Bởi sau tất cả, điều đáng tiếc nhất chính là đã không sống hết mình cho tuổi trẻ và những khát vọng cháy bỏng.

Câu 2:

Nhân vật người mẹ trong đoạn trích là hình ảnh tiêu biểu cho người mẹ Việt Nam với tình yêu thương vô bờ bến, sự hi sinh thầm lặng và lòng vị tha sâu sắc. Dù con trai – nhân vật Tâm – đã rời xa quê hương suốt sáu năm, không một lời thăm hỏi, cũng chẳng hề báo tin đã lập gia đình, nhưng người mẹ ấy vẫn chờ đợi trong âm thầm và yêu thương con bằng cả tấm lòng.

Trở về nhà sau thời gian dài xa cách, Tâm nhìn thấy hình ảnh người mẹ già nua, mặc bộ đồ cũ kỹ, sống trong ngôi nhà cũ xơ xác. Đó là minh chứng cho sự tần tảo, chịu thương chịu khó và đức hi sinh của mẹ – người chấp nhận sống thiếu thốn, nghèo khổ nhưng luôn dành trọn vẹn mọi điều tốt đẹp cho con. Khi gặp lại con, điều đầu tiên bà thốt lên không phải là trách móc mà là tiếng nghẹn ngào: “Con đã về đấy ư?”. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, chứa đựng bao nỗi nhớ thương, mong mỏi và cả niềm hạnh phúc được gặp lại con sau bao năm xa cách.

Điều cảm động hơn là dù Tâm thờ ơ, lạnh nhạt, bà vẫn một lòng quan tâm con từng chút một. Bà hỏi han về sức khỏe của Tâm, kể lại sự lo lắng khi nghe tin con ốm, dù không biết lên tỉnh thế nào để thăm con. Sự chân chất, mộc mạc trong lời nói cùng tình cảm chân thành của bà khiến người đọc không khỏi xúc động. Bà đại diện cho mẫu người mẹ giàu lòng hi sinh, tha thứ và bao dung – sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm của con để chỉ giữ lại trong tim tình yêu thương và niềm hy vọng.

Qua nhân vật người mẹ, tác giả không chỉ khắc họa thành công một hình tượng đầy xúc động mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc: Trong cuộc đời mỗi con người, mẹ là chốn bình yên, là nơi tình yêu không điều kiện luôn hiện hữu. Đừng để đến khi quá muộn mới quay về, bởi có những tình cảm thiêng liêng không thể đợi chờ mãi mãi.

Câu 1:

Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” Câu nói ấy là lời nhắc nhở sâu sắc về sự dũng cảm vượt khỏi giới hạn an toàn để sống một cuộc đời đầy trải nghiệm và ý nghĩa. Trong cuộc sống, nhiều người thường chọn sự an toàn, ngại thay đổi, sợ thất bại, và vì thế bỏ lỡ biết bao cơ hội quý giá. Thực tế cho thấy, nỗi tiếc nuối lớn nhất không phải là việc đã từng sai lầm, mà là đã không dám bước đi, không dám theo đuổi ước mơ khi còn cơ hội. Chỉ khi dám rời khỏi “bến đỗ an toàn”, con người mới thật sự trưởng thành, khám phá được khả năng của bản thân và cảm nhận sâu sắc giá trị của cuộc sống. Vì vậy, đừng để nỗi sợ hãi cản bước ta đến với những điều tốt đẹp. Hãy hành động, trải nghiệm, chấp nhận sai lầm và học hỏi từ đó. Bởi sau tất cả, điều đáng tiếc nhất chính là đã không sống hết mình cho tuổi trẻ và những khát vọng cháy bỏng.

Câu 2:

Nhân vật người mẹ trong đoạn trích là hình ảnh tiêu biểu cho người mẹ Việt Nam với tình yêu thương vô bờ bến, sự hi sinh thầm lặng và lòng vị tha sâu sắc. Dù con trai – nhân vật Tâm – đã rời xa quê hương suốt sáu năm, không một lời thăm hỏi, cũng chẳng hề báo tin đã lập gia đình, nhưng người mẹ ấy vẫn chờ đợi trong âm thầm và yêu thương con bằng cả tấm lòng.

Trở về nhà sau thời gian dài xa cách, Tâm nhìn thấy hình ảnh người mẹ già nua, mặc bộ đồ cũ kỹ, sống trong ngôi nhà cũ xơ xác. Đó là minh chứng cho sự tần tảo, chịu thương chịu khó và đức hi sinh của mẹ – người chấp nhận sống thiếu thốn, nghèo khổ nhưng luôn dành trọn vẹn mọi điều tốt đẹp cho con. Khi gặp lại con, điều đầu tiên bà thốt lên không phải là trách móc mà là tiếng nghẹn ngào: “Con đã về đấy ư?”. Chỉ một câu nói ngắn ngủi, chứa đựng bao nỗi nhớ thương, mong mỏi và cả niềm hạnh phúc được gặp lại con sau bao năm xa cách.

Điều cảm động hơn là dù Tâm thờ ơ, lạnh nhạt, bà vẫn một lòng quan tâm con từng chút một. Bà hỏi han về sức khỏe của Tâm, kể lại sự lo lắng khi nghe tin con ốm, dù không biết lên tỉnh thế nào để thăm con. Sự chân chất, mộc mạc trong lời nói cùng tình cảm chân thành của bà khiến người đọc không khỏi xúc động. Bà đại diện cho mẫu người mẹ giàu lòng hi sinh, tha thứ và bao dung – sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm của con để chỉ giữ lại trong tim tình yêu thương và niềm hy vọng.

Qua nhân vật người mẹ, tác giả không chỉ khắc họa thành công một hình tượng đầy xúc động mà còn gửi gắm thông điệp sâu sắc: Trong cuộc đời mỗi con người, mẹ là chốn bình yên, là nơi tình yêu không điều kiện luôn hiện hữu. Đừng để đến khi quá muộn mới quay về, bởi có những tình cảm thiêng liêng không thể đợi chờ mãi mãi.

Câu 1:

Việc thấu hiểu chính mình là một quá trình quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Để có thể phát triển và hoàn thiện bản thân, chúng ta cần phải nhận thức rõ ràng về những điểm mạnh và điểm yếu của mình. Thấu hiểu chính mình không chỉ là biết được những khả năng tiềm ẩn mà còn là nhìn nhận được những hạn chế, khuyết điểm cần khắc phục. Điều này giúp chúng ta tự tin hơn trong các quyết định và hành động, đồng thời tránh được những sai lầm không đáng có. Một khi hiểu rõ về bản thân, ta sẽ biết mình cần gì, muốn gì và sẽ đi theo con đường nào để đạt được mục tiêu. Tuy nhiên, thấu hiểu chính mình không phải là điều dễ dàng, nó đòi hỏi chúng ta phải luôn trung thực với bản thân, không ngừng học hỏi và trải nghiệm. Việc này cũng giúp ta nhận ra sự khác biệt và đặc thù của mỗi người trong xã hội, từ đó biết cách chấp nhận và yêu thương bản thân, sống hòa hợp với người khác. Chính vì vậy, thấu hiểu chính mình là chìa khóa để sống một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.

Câu 2:

Bài thơ "Chuyện của mẹ" của nhà thơ Nguyễn Ba là một tác phẩm mang đậm chất nhân văn, thể hiện tình mẹ bao la và niềm hy sinh lớn lao của người phụ nữ trong chiến tranh. Qua từng câu chữ, tác giả khắc họa hình ảnh người mẹ với những gian truân, mất mát, nhưng vẫn kiên cường vượt qua tất cả vì con cái và vì quê hương, đất nước.

Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh người mẹ trải qua năm lần chia ly, mỗi lần đều là một nỗi đau lớn khi tiễn biệt chồng và con đi chiến đấu. Các đứa con trong gia đình mẹ lần lượt ra đi, hy sinh trong các cuộc chiến tranh đầy khốc liệt. Mỗi đứa con của mẹ, từ đứa con trai đầu đến đứa con thứ hai, đều có những hy sinh đau đớn, những cái chết không có ngày trở về. Chị gái mẹ cũng là một người chiến sĩ dũng cảm, hy sinh tuổi thanh xuân để phục vụ chiến tranh. Và cuối cùng, người con trai tác giả, dù sống sót trở về nhưng cũng mang trên mình những nỗi đau không thể nguôi ngoai. Người mẹ luôn đau đáu lo lắng về tương lai, về sự cô đơn khi tuổi già, về việc không có người chăm sóc khi mẹ qua đời.

Dù trải qua bao nhiêu đau thương, mẹ vẫn luôn là điểm tựa cho con cái, là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến. Cả gia đình mẹ, dù có mất mát, nhưng vẫn mãi là một phần của đất nước, góp phần tạo dựng và duy trì nền độc lập, tự do. Cuối bài thơ, hình ảnh người mẹ dù móm mém, đôi mắt loà vẫn nở nụ cười, khẽ sáng lên như những giọt sương, thể hiện sự mạnh mẽ, kiên cường và tình yêu vô điều kiện mà mẹ dành cho con cái và quê hương.

Nguyễn Ba sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc để khắc họa hình ảnh người mẹ. Đầu tiên là cấu trúc đối lập trong bài thơ: những sự chia ly, mất mát đối lập với niềm tin, hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Câu thơ "mẹ có năm lần chia li" không chỉ nhắc đến sự chia ly của gia đình mà còn nói lên sự chia ly của đất nước trong chiến tranh. Hình ảnh ẩn dụ như "đứa trai đầu đã thành con sóng nát", "đứa trai thứ hai đã băng hết Trường Sơn" hay "thịt xương nuôi mối vườn cao su Xuân Lộc" làm nổi bật sự hy sinh lớn lao của các thế hệ chiến sĩ, đồng thời cũng thể hiện sự tan vỡ, khốc liệt của chiến tranh. Ngoài ra, tác giả còn khéo léo sử dụng hình ảnh tương phản giữa "đôi mắt loà" và "khẽ sáng mấy giọt sương", tạo nên một kết thúc đầy xúc động, thể hiện tình yêu thương và sự kiên cường của mẹ dù cuộc sống đã rất khắc nghiệt.

Bài thơ không chỉ ca ngợi sự hy sinh của mẹ, mà còn là lời tri ân đối với những người phụ nữ, những người đã đóng góp thầm lặng trong công cuộc bảo vệ đất nước. Tình cảm gia đình, sự hi sinh, và lòng yêu nước là những chủ đề xuyên suốt, tạo nên sức mạnh cho bài thơ. Nguyễn Ba đã thành công trong việc truyền tải thông điệp về lòng biết ơn, sự sẻ chia và tình yêu thương vô bờ bến của những người mẹ Việt Nam, những người đã góp phần tạo dựng nền độc lập và sự bình yên cho đất nước.

Câu 1:

Việc thấu hiểu chính mình là một quá trình quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Để có thể phát triển và hoàn thiện bản thân, chúng ta cần phải nhận thức rõ ràng về những điểm mạnh và điểm yếu của mình. Thấu hiểu chính mình không chỉ là biết được những khả năng tiềm ẩn mà còn là nhìn nhận được những hạn chế, khuyết điểm cần khắc phục. Điều này giúp chúng ta tự tin hơn trong các quyết định và hành động, đồng thời tránh được những sai lầm không đáng có. Một khi hiểu rõ về bản thân, ta sẽ biết mình cần gì, muốn gì và sẽ đi theo con đường nào để đạt được mục tiêu. Tuy nhiên, thấu hiểu chính mình không phải là điều dễ dàng, nó đòi hỏi chúng ta phải luôn trung thực với bản thân, không ngừng học hỏi và trải nghiệm. Việc này cũng giúp ta nhận ra sự khác biệt và đặc thù của mỗi người trong xã hội, từ đó biết cách chấp nhận và yêu thương bản thân, sống hòa hợp với người khác. Chính vì vậy, thấu hiểu chính mình là chìa khóa để sống một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa.

Câu 2:

Bài thơ "Chuyện của mẹ" của nhà thơ Nguyễn Ba là một tác phẩm mang đậm chất nhân văn, thể hiện tình mẹ bao la và niềm hy sinh lớn lao của người phụ nữ trong chiến tranh. Qua từng câu chữ, tác giả khắc họa hình ảnh người mẹ với những gian truân, mất mát, nhưng vẫn kiên cường vượt qua tất cả vì con cái và vì quê hương, đất nước.

Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh người mẹ trải qua năm lần chia ly, mỗi lần đều là một nỗi đau lớn khi tiễn biệt chồng và con đi chiến đấu. Các đứa con trong gia đình mẹ lần lượt ra đi, hy sinh trong các cuộc chiến tranh đầy khốc liệt. Mỗi đứa con của mẹ, từ đứa con trai đầu đến đứa con thứ hai, đều có những hy sinh đau đớn, những cái chết không có ngày trở về. Chị gái mẹ cũng là một người chiến sĩ dũng cảm, hy sinh tuổi thanh xuân để phục vụ chiến tranh. Và cuối cùng, người con trai tác giả, dù sống sót trở về nhưng cũng mang trên mình những nỗi đau không thể nguôi ngoai. Người mẹ luôn đau đáu lo lắng về tương lai, về sự cô đơn khi tuổi già, về việc không có người chăm sóc khi mẹ qua đời.

Dù trải qua bao nhiêu đau thương, mẹ vẫn luôn là điểm tựa cho con cái, là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến. Cả gia đình mẹ, dù có mất mát, nhưng vẫn mãi là một phần của đất nước, góp phần tạo dựng và duy trì nền độc lập, tự do. Cuối bài thơ, hình ảnh người mẹ dù móm mém, đôi mắt loà vẫn nở nụ cười, khẽ sáng lên như những giọt sương, thể hiện sự mạnh mẽ, kiên cường và tình yêu vô điều kiện mà mẹ dành cho con cái và quê hương.

Nguyễn Ba sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc để khắc họa hình ảnh người mẹ. Đầu tiên là cấu trúc đối lập trong bài thơ: những sự chia ly, mất mát đối lập với niềm tin, hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Câu thơ "mẹ có năm lần chia li" không chỉ nhắc đến sự chia ly của gia đình mà còn nói lên sự chia ly của đất nước trong chiến tranh. Hình ảnh ẩn dụ như "đứa trai đầu đã thành con sóng nát", "đứa trai thứ hai đã băng hết Trường Sơn" hay "thịt xương nuôi mối vườn cao su Xuân Lộc" làm nổi bật sự hy sinh lớn lao của các thế hệ chiến sĩ, đồng thời cũng thể hiện sự tan vỡ, khốc liệt của chiến tranh. Ngoài ra, tác giả còn khéo léo sử dụng hình ảnh tương phản giữa "đôi mắt loà" và "khẽ sáng mấy giọt sương", tạo nên một kết thúc đầy xúc động, thể hiện tình yêu thương và sự kiên cường của mẹ dù cuộc sống đã rất khắc nghiệt.

Bài thơ không chỉ ca ngợi sự hy sinh của mẹ, mà còn là lời tri ân đối với những người phụ nữ, những người đã đóng góp thầm lặng trong công cuộc bảo vệ đất nước. Tình cảm gia đình, sự hi sinh, và lòng yêu nước là những chủ đề xuyên suốt, tạo nên sức mạnh cho bài thơ. Nguyễn Ba đã thành công trong việc truyền tải thông điệp về lòng biết ơn, sự sẻ chia và tình yêu thương vô bờ bến của những người mẹ Việt Nam, những người đã góp phần tạo dựng nền độc lập và sự bình yên cho đất nước.

1. Trong xã hội hiện đại, lối sống chủ động có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với mỗi người. Sống chủ động là khi con người biết tự lên kế hoạch, đặt mục tiêu và hành động để đạt được điều mình mong muốn, thay vì chờ đợi hay phụ thuộc vào hoàn cảnh. Lối sống này giúp chúng ta làm chủ cuộc đời, tự tin vượt qua những thử thách và không bị động trước biến động của xã hội. Người sống chủ động luôn biết nắm bắt cơ hội, không ngừng học hỏi, đổi mới để phát triển bản thân. Trong học tập, đó là tinh thần tự giác, tìm tòi kiến thức. Trong công việc, đó là sự sáng tạo, linh hoạt và dám chịu trách nhiệm. Ngược lại, sống thụ động dễ khiến con người tụt lại phía sau, đánh mất cơ hội và không phát huy được năng lực của bản thân. Vì vậy, rèn luyện lối sống chủ động là điều cần thiết để mỗi người vững vàng hơn trên hành trình chinh phục ước mơ và góp phần xây dựng xã hội ngày càng tiến bộ.

2. Bài thơ số 43 trích trong Bảo kính cảnh giới của Nguyễn Trãi là một bức tranh thiên nhiên rực rỡ và cuộc sống làng quê thanh bình, thể hiện sâu sắc tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và lý tưởng cao đẹp của nhà thơ – nhà chính trị kiệt xuất trong lịch sử dân tộc Việt Nam.


Ngay từ những câu đầu, Nguyễn Trãi đã mở ra một không gian đầy sắc màu và âm thanh sống động của mùa hạ nơi làng quê:

“Rồi hồng mát thuở ngày trường,

Hoè lục đùn đùn tán rợp trường.”

Hình ảnh “rồi hồng”, “hoè lục” mang vẻ đẹp tươi tắn, căng tràn sức sống, gợi cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Từ láy “đùn đùn” khiến ta liên tưởng đến những tán cây dày, sum suê, che rợp cả một khoảng trời, tạo nên sự yên ả, thanh bình. Không dừng lại ở đó, nhà thơ tiếp tục điểm tô thiên nhiên bằng màu đỏ rực rỡ của thạch lựu, hương thơm của sen hồng:

“Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ,

Hồng liên trì đã tịn mùi hương.”

Cảnh vật không chỉ đẹp mà còn mang hương sắc, âm thanh và chuyển động, khiến người đọc cảm nhận được một bức tranh quê hương gần gũi mà thi vị.


Không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp thiên nhiên, Nguyễn Trãi còn hướng ngòi bút đến cuộc sống con người:

“Lao xao chợ cá làng ngư phủ,

Dặng dừa cầm ve lầu tịch dương.”

Âm thanh “lao xao” của chợ cá phản ánh không khí sinh hoạt nhộn nhịp, chân thật của người dân lao động, tạo nên một khung cảnh sống động, vui tươi. Hình ảnh “dặng dừa cầm ve” là nét đặc trưng của làng quê Việt Nam, gợi lên sự bình yên vào lúc hoàng hôn buông xuống. Bức tranh thiên nhiên và cuộc sống trong thơ ông không tách rời nhau, mà hòa quyện tạo nên một tổng thể hài hòa và đầy sức sống.


Đặc biệt, hai câu thơ cuối đã thể hiện rõ nhất tấm lòng và lý tưởng của Nguyễn Trãi:

“Lẽ có Ngụ cư ăn một tiếng,

Dân giàu đủ khắp đòi phương.”

Ông vui khi thấy người dân sống yên ổn, no đủ; hạnh phúc của nhân dân cũng chính là hạnh phúc của ông. Đó là biểu hiện của tư tưởng "lấy dân làm gốc" – một trong những tư tưởng lớn của Nguyễn Trãi trong cả văn chương lẫn chính trị. Câu thơ không chỉ là cảm nhận riêng tư mà còn là sự kết tinh lý tưởng sống cao đẹp, nhân văn sâu sắc của một bậc đại thần yêu nước, thương dân.


Từ đoạn thơ này, có thể thấy Nguyễn Trãi không chỉ là một thi sĩ với tình yêu thiên nhiên sâu sắc, mà còn là một con người có lý tưởng lớn, luôn hướng về nhân dân, luôn khát khao cho một xã hội thái bình, ấm no. Chính sự kết hợp giữa chất trữ tình và chiều sâu tư tưởng đã làm nên giá trị đặc sắc của bài thơ, đồng thời khắc họa rõ nhân cách cao đẹp của Nguyễn Trãi – một danh nhân văn hóa kiệt xuất của dân tộc.

1. Trong xã hội hiện đại, lối sống chủ động có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với mỗi người. Sống chủ động là khi con người biết tự lên kế hoạch, đặt mục tiêu và hành động để đạt được điều mình mong muốn, thay vì chờ đợi hay phụ thuộc vào hoàn cảnh. Lối sống này giúp chúng ta làm chủ cuộc đời, tự tin vượt qua những thử thách và không bị động trước biến động của xã hội. Người sống chủ động luôn biết nắm bắt cơ hội, không ngừng học hỏi, đổi mới để phát triển bản thân. Trong học tập, đó là tinh thần tự giác, tìm tòi kiến thức. Trong công việc, đó là sự sáng tạo, linh hoạt và dám chịu trách nhiệm. Ngược lại, sống thụ động dễ khiến con người tụt lại phía sau, đánh mất cơ hội và không phát huy được năng lực của bản thân. Vì vậy, rèn luyện lối sống chủ động là điều cần thiết để mỗi người vững vàng hơn trên hành trình chinh phục ước mơ và góp phần xây dựng xã hội ngày càng tiến bộ.

2. Bài thơ số 43 trích trong Bảo kính cảnh giới của Nguyễn Trãi là một bức tranh thiên nhiên rực rỡ và cuộc sống làng quê thanh bình, thể hiện sâu sắc tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và lý tưởng cao đẹp của nhà thơ – nhà chính trị kiệt xuất trong lịch sử dân tộc Việt Nam.


Ngay từ những câu đầu, Nguyễn Trãi đã mở ra một không gian đầy sắc màu và âm thanh sống động của mùa hạ nơi làng quê:

“Rồi hồng mát thuở ngày trường,

Hoè lục đùn đùn tán rợp trường.”

Hình ảnh “rồi hồng”, “hoè lục” mang vẻ đẹp tươi tắn, căng tràn sức sống, gợi cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Từ láy “đùn đùn” khiến ta liên tưởng đến những tán cây dày, sum suê, che rợp cả một khoảng trời, tạo nên sự yên ả, thanh bình. Không dừng lại ở đó, nhà thơ tiếp tục điểm tô thiên nhiên bằng màu đỏ rực rỡ của thạch lựu, hương thơm của sen hồng:

“Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ,

Hồng liên trì đã tịn mùi hương.”

Cảnh vật không chỉ đẹp mà còn mang hương sắc, âm thanh và chuyển động, khiến người đọc cảm nhận được một bức tranh quê hương gần gũi mà thi vị.


Không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp thiên nhiên, Nguyễn Trãi còn hướng ngòi bút đến cuộc sống con người:

“Lao xao chợ cá làng ngư phủ,

Dặng dừa cầm ve lầu tịch dương.”

Âm thanh “lao xao” của chợ cá phản ánh không khí sinh hoạt nhộn nhịp, chân thật của người dân lao động, tạo nên một khung cảnh sống động, vui tươi. Hình ảnh “dặng dừa cầm ve” là nét đặc trưng của làng quê Việt Nam, gợi lên sự bình yên vào lúc hoàng hôn buông xuống. Bức tranh thiên nhiên và cuộc sống trong thơ ông không tách rời nhau, mà hòa quyện tạo nên một tổng thể hài hòa và đầy sức sống.


Đặc biệt, hai câu thơ cuối đã thể hiện rõ nhất tấm lòng và lý tưởng của Nguyễn Trãi:

“Lẽ có Ngụ cư ăn một tiếng,

Dân giàu đủ khắp đòi phương.”

Ông vui khi thấy người dân sống yên ổn, no đủ; hạnh phúc của nhân dân cũng chính là hạnh phúc của ông. Đó là biểu hiện của tư tưởng "lấy dân làm gốc" – một trong những tư tưởng lớn của Nguyễn Trãi trong cả văn chương lẫn chính trị. Câu thơ không chỉ là cảm nhận riêng tư mà còn là sự kết tinh lý tưởng sống cao đẹp, nhân văn sâu sắc của một bậc đại thần yêu nước, thương dân.


Từ đoạn thơ này, có thể thấy Nguyễn Trãi không chỉ là một thi sĩ với tình yêu thiên nhiên sâu sắc, mà còn là một con người có lý tưởng lớn, luôn hướng về nhân dân, luôn khát khao cho một xã hội thái bình, ấm no. Chính sự kết hợp giữa chất trữ tình và chiều sâu tư tưởng đã làm nên giá trị đặc sắc của bài thơ, đồng thời khắc họa rõ nhân cách cao đẹp của Nguyễn Trãi – một danh nhân văn hóa kiệt xuất của dân tộc.