NGUYỄN TRUNG DŨNG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của NGUYỄN TRUNG DŨNG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1

“Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” - câu nói của Mark Twain là lời khẳng định mạnh mẽ về sức mạnh của hành động. Đây không chỉ là một lời khuyên, mà là lời cảnh tỉnh về một sự thật phũ phàng: nỗi hối tiếc lớn nhất của đời người thường đến từ những gì chúng ta đã không dám thử. Khi đứng trước một lựa chọn, chúng ta thường lo sợ thất bại. Nhưng nỗi sợ đó lại chính là thứ trói buộc ta vào “bến đỗ an toàn”, nơi sự ổn định che giấu một sự thật khác: đó là sự trì trệ và những cơ hội bị bỏ lỡ. Thử tưởng tượng 20 năm nữa, bạn sẽ hối tiếc điều gì? Một lần khởi nghiệp thất bại, hay một giấc mơ không bao giờ được bắt đầu? Mark Twain khuyên chúng ta hãy dũng cảm “tháo dây, nhổ neo” để khám phá những chân trời mới. Cuộc sống này là một hành trình dài và ý nghĩa không nằm ở việc ta dừng lại ở đâu, mà ở việc ta đã đi được bao xa và học hỏi được những gì. Hãy sống dũng cảm, để sau này nhìn lại, ta chỉ thấy những kỷ niệm, không phải những nuối tiếc.

Câu 2

Đoạn trích đã khắc họa một cách chân thực và cảm động hình ảnh người mẹ tần tảo, giàu tình yêu thương nhưng phải chịu nhiều nỗi buồn. Bà hiện lên không chỉ qua vẻ ngoài khắc khổ mà còn qua sự đối lập sâu sắc với thái độ vô tâm, lạnh nhạt của người con. Trước hết, nhân vật người mẹ hiện lên với vẻ ngoài giản dị, đầy sự hi sinh. Sau sáu năm xa con, bà vẫn mặc "cái bộ áo cũ kỹ", mái nhà "xơ xác hơn", cho thấy cuộc sống của bà vẫn nghèo khó. Sự tần tảo ấy đối lập hoàn toàn với cuộc sống "giàu sang" mà người con đang có. Bà đã dồn hết tâm sức để nuôi dạy con, nhưng giờ lại phải sống một mình, với sự bầu bạn của cô Trinh và những bức thư không hồi đáp. Hơn cả vẻ ngoài, tình yêu thương và nỗi nhớ con da diết của người mẹ được thể hiện rõ qua từng cử chỉ và lời nói. Bà "ứa nước mắt" khi nhận ra con, "cảm động đến nỗi không nói được". Tình yêu ấy không đòi hỏi, không oán trách, mà chỉ có sự lo lắng, săn sóc. Bà lo lắng khi nghe tin con ốm, muốn lên thăm nhưng lại không dám vì "quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi". Mỗi câu hỏi của bà đều chất chứa sự quan tâm, nhưng tất cả chỉ nhận lại sự "vô tâm", "lơ đãng" của Tâm. Nỗi buồn và sự cô đơn của người mẹ càng được nhấn mạnh qua thái độ hờ hững của người con. Khi Tâm đưa tiền, bà "run run đỡ lấy gói bạc, rơm rớm nước mắt". Đây không chỉ là giọt nước mắt của sự cảm động, mà còn là sự chua xót khi tình cảm thiêng liêng bị đổi lại bằng vật chất. Với bà, sự hiện diện của con, một lời hỏi thăm chân thành còn quý giá hơn tất cả. Tóm lại, qua đoạn trích, tác giả đã xây dựng thành công hình ảnh người mẹ Việt Nam điển hình: tần tảo, giàu đức hi sinh và tình yêu thương vô bờ bến. Tuy nhiên, nỗi buồn của bà lại chính là lời cảnh tỉnh về sự vô tâm của một bộ phận người con trong xã hội hiện đại, khi tình mẫu tử thiêng liêng bị xem nhẹ.

Câu 1. Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận.

Câu 2. Hai lối sống mà con người từng đôi lần trải qua được tác giả nêu trong đoạn trích: - Lối sống buông xuôi, trì trệ, khước từ sự vận động. - Lối sống chấp nhận sự an toàn trong thụ động, bỏ quên khát khao và ước mơ.

Câu 3. - Biện pháp tu từ được sử dụng: So sánh. - Tác dụng: Giúp người đọc có được hình dung cụ thể, sinh động về cuộc đời con người; đồng thời nhấn mạnh thông điệp, lời khích lệ của tác giả rằng chúng ta cần không ngừng vận động, nỗ lực để vươn xa hơn trong cuộc đời.

Câu 4: "Tiếng gọi chảy đi sông ơi" là tiếng nói của khát khao sống, của bản năng vượt qua sự trì trệ, thôi thúc chúng ta phải luôn tiến về phía trước. Câu 5: Bài học rút ra là: Hãy sống một đời năng động, không ngại trải nghiệm và theo đuổi khát khao. Vì cuộc đời giống như một dòng sông, nếu không chảy, nó sẽ trở nên tù đọng, tẻ nhạt.Vậy nên trải nghiệm và vận động giúp chúng ta sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn.

Nồng độ: Tăng nồng độ chất phản ứng làm tăng số va chạm, do đó tăng tốc độ.

Nhiệt độ: Tăng nhiệt độ làm tăng động năng phân tử, va chạm mạnh và hiệu quả hơn, do đó tăng tốc độ.

Diện tích bề mặt: Tăng diện tích tiếp xúc (ví dụ: nghiền nhỏ) làm tăng số va chạm, do đó tăng tốc độ.

Chất xúc tác: Giảm năng lượng hoạt hóa, giúp phản ứng diễn ra nhanh hơn mà không bị tiêu hao.

Áp suất: tăng làm thu hẹp khoảng cách giữa các phân tử khí, tăng mật độ của chúng. Điều này dẫn đến tần số va chạm giữa các phân tử khí tăng lên, làm cho phản ứng xảy ra nhanh hơn.

Nồng độ: Tăng nồng độ chất phản ứng làm tăng số va chạm, do đó tăng tốc độ.

Nhiệt độ: Tăng nhiệt độ làm tăng động năng phân tử, va chạm mạnh và hiệu quả hơn, do đó tăng tốc độ.

Diện tích bề mặt: Tăng diện tích tiếp xúc (ví dụ: nghiền nhỏ) làm tăng số va chạm, do đó tăng tốc độ.

Chất xúc tác: Giảm năng lượng hoạt hóa, giúp phản ứng diễn ra nhanh hơn mà không bị tiêu hao.

Áp suất: tăng làm thu hẹp khoảng cách giữa các phân tử khí, tăng mật độ của chúng. Điều này dẫn đến tần số va chạm giữa các phân tử khí tăng lên, làm cho phản ứng xảy ra nhanh hơn.