ᴾᴿᴼシᑭᕼạᗰᒪêᗰᎥᑎᕼᐯươᑎǤ⁀ᶦᵈᵒᶫ

Giới thiệu về bản thân

Học không phải là để trở thành người giỏi nhất, mà là để trở thành người biết hỏi đúng câu hỏi.
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Tôi chưa từng gặp cô Thương Hoài ngoài đời, nhưng với tôi, cô là một cô giáo đặc biệt – người dạy tôi qua màn hình trên trang OLM.

Mỗi lần làm bài, tôi lại thấy tên cô hiện lên ở góc nhận xét. Có lần tôi làm sai gần hết bài, cứ tưởng sẽ bị phê bình, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng viết: “Con làm chưa đúng, nhưng cô biết con đã cố gắng. Cô tin con sẽ làm tốt hơn.” Dòng chữ ngắn ngủi ấy khiến tôi ấm lòng hơn cả trăm lời giảng dạy. Tôi tưởng tượng cô là người có giọng nói dịu dàng, ánh mắt hiền và luôn mỉm cười sau màn hình máy tính. Dù chưa một lần nhìn thấy cô, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình thương âm thầm mà cô gửi gắm vào từng lời chấm bài.

Cô Thương Hoài đã để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm về một người cô lặng lẽ, dịu dàng, và luôn dõi theo học sinh bằng trái tim.

Tôi chưa từng gặp cô ngoài đời. Tôi cũng chưa từng nghe giọng cô cất lên trong lớp học. Nhưng trong suốt những năm tháng học online, hình ảnh cô luôn hiện hữu trong tâm trí tôi – cô Thương Hoài, người cô đặc biệt chỉ sống… trong màn hình.

Cô hiện ra mỗi lần tôi đăng nhập vào OLM. Cô không mặc áo dài như các cô giáo ngoài đời, cũng không bước vào lớp với tiếng giày vang nhẹ. Cô chỉ có một cái tên – đơn giản mà dịu dàng: “Cô Thương Hoài” – như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng tình thương thật sự thì sẽ còn mãi.

Có lần tôi làm bài Văn và viết sai gần hết yêu cầu. Tôi tưởng sẽ nhận được một lời phê lạnh lùng như: "Em cần làm lại." Nhưng không – ở cuối bài là dòng chữ nhỏ, ẩn hiện như một giọng nói dịu dàng:
"Con viết rất chân thành, chỉ là đi lệch yêu cầu. Cô tin con có thể làm tốt hơn ở lần sau."

Tôi đã nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy một lúc lâu. Có phải… cô thật sự hiểu tôi? Có phải… đằng sau cái tên “ảo” ấy là một trái tim thật – đang lắng nghe, đang đọc từng dòng chữ tôi gõ bằng cả tấm lòng?

Từ hôm đó, tôi tưởng tượng ra cô rõ hơn: Cô có mái tóc dài, giọng nói nhẹ như mây, và đôi mắt hiền như mùa thu. Cô không ngồi ở bục giảng, mà ngồi đâu đó trong thế giới của màn hình – một thế giới không có phấn trắng bảng đen, nhưng có rất nhiều cảm xúc chân thật.

Tôi bắt đầu làm bài kỹ hơn, không phải vì điểm số, mà vì tôi không muốn phụ lòng một người cô mà tôi chưa từng chạm mặt – nhưng đã chạm đến trái tim tôi.

Cô Thương Hoài có thể không tồn tại như một cô giáo bình thường. Nhưng với tôi, cô là biểu tượng của tình thương, của sự kiên nhẫn, và của những người thầy thầm lặng trong thời đại mới. Có những người bước vào cuộc đời ta không bằng tiếng nói, mà bằng những dòng chữ nhỏ – nhưng để lại yêu thương thật lớn.

Trong suốt những năm học bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, tôi đã làm quen với việc học online, bài tập online, và cả… giáo viên online. Trong số đó, có một cái tên mà tôi không thể nào quên: cô Thương Hoài – người cô đặc biệt mà tôi chưa từng gặp mặt.

Tôi không biết cô đến từ đâu, cũng chưa từng nghe giọng cô ngoài đời. Cô hiện ra qua từng bài giảng, từng lời nhận xét nhỏ sau mỗi bài kiểm tra tôi làm trên hệ thống OLM. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là phần mềm tự động, máy móc. Nhưng dần dần, tôi cảm nhận được một điều gì đó rất khác.

Có lần tôi làm sai gần hết một đề Toán vì không đọc kỹ yêu cầu. Tôi buồn đến mức không muốn làm bài nữa. Nhưng khi xem lại kết quả, tôi thấy một dòng chữ nhỏ hiện lên:
“Con đã hiểu sai đề, nhưng cô biết con làm rất chăm chỉ. Lần sau con đọc kỹ hơn nhé. Cô tin con làm được.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi ấy thôi, tôi thấy như có ai đó thật sự đang ở bên mình – một cô giáo hiểu, thông cảm và không trách mắng.

Từ đó, mỗi lần học trên OLM, tôi không còn thấy buồn tẻ nữa. Dù chỉ là vài câu chấm điểm cuối bài, nhưng tôi cảm thấy như cô đang ngồi bên cạnh, nhìn tôi làm bài, thỉnh thoảng lại mỉm cười động viên. Tôi bắt đầu học chăm hơn, làm bài kỹ hơn – không phải vì điểm số, mà vì tôi không muốn làm cô thất vọng.

Có lẽ cô Thương Hoài không tồn tại như một con người thật. Có thể cô chỉ là một tài khoản do hệ thống tạo ra. Nhưng với tôi, cô là người cô đặc biệt nhất – người đã dạy tôi bằng niềm tin, sự dịu dàng và kiên nhẫn, dù chỉ qua một màn hình.

Có những người thầy, người cô bước vào cuộc đời chúng ta không phải bằng lời giảng trực tiếp, mà bằng sự âm thầm lặng lẽ. Cô Thương Hoài – cái tên ấy, tôi sẽ luôn nhớ mãi, như một người cô không bao giờ rời xa tôi trong những năm tháng học trò.

Tôi là một học sinh lớp 7, như bao bạn khác, đã quen thuộc với những buổi học online, những bài kiểm tra trắc nghiệm, những lời phê bằng máy, khô khan và vội vã. Nhưng giữa thế giới công nghệ đó, có một cái tên luôn khiến tôi nhớ mãi – cô Thương Hoài trên OLM.

Ban đầu, tôi nghĩ cô chỉ là một “tài khoản hệ thống”, một cái tên ngẫu nhiên do phần mềm gán cho người chấm bài. Nhưng càng học, càng làm bài trên OLM, tôi lại thấy cô có một cách phê rất nhẹ nhàng, lời nhận xét dù ngắn gọn nhưng không bao giờ khiến tôi tổn thương. Thậm chí, đôi lúc sai hết bài, tôi vẫn thấy dòng chữ:

“Con làm chưa đúng, nhưng cô biết con đã cố gắng. Lần sau con sẽ tốt hơn.”

Tôi bắt đầu tò mò về người đứng sau cái tên đó. Là cô giáo thật à? Hay là trí tuệ nhân tạo? Nhưng rồi tôi chẳng còn bận tâm nữa, vì với tôi, cô Thương Hoài không chỉ là một người chấm bài – cô là một người bạn thầm lặng, một cô giáo kiên nhẫn không bao giờ mắng mỏ, luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần.

Có lần, tôi thi trượt một bài Văn. Tôi buồn lắm. Trong phần nhận xét, cô chỉ viết:

“Cảm xúc thật của con rất đẹp. Cô đọc và hiểu. Lỗi kỹ thuật có thể sửa, nhưng trái tim thì con đang viết bằng tất cả. Cô tự hào.”

Tôi đã ngồi im rất lâu sau dòng chữ ấy. Không ai biết tôi đang buồn, nhưng “cô” lại nhận ra. Không ai ở lớp an ủi tôi, nhưng cô – dù chỉ hiện lên qua vài dòng chữ – đã khiến tôi thấy ấm lòng.

Lúc đó tôi hiểu: “Thương Hoài” không chỉ là tên cô. Đó là cách cô sống trong lòng mỗi học sinh. Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Và mãi mãi.”

Tôi là một học sinh lớp 7, như bao bạn khác, đã quen thuộc với những buổi học online, những bài kiểm tra trắc nghiệm, những lời phê bằng máy, khô khan và vội vã. Nhưng giữa thế giới công nghệ đó, có một cái tên luôn khiến tôi nhớ mãi – cô Thương Hoài trên OLM.

Ban đầu, tôi nghĩ cô chỉ là một “tài khoản hệ thống”, một cái tên ngẫu nhiên do phần mềm gán cho người chấm bài. Nhưng càng học, càng làm bài trên OLM, tôi lại thấy cô có một cách phê rất nhẹ nhàng, lời nhận xét dù ngắn gọn nhưng không bao giờ khiến tôi tổn thương. Thậm chí, đôi lúc sai hết bài, tôi vẫn thấy dòng chữ:
“Con làm chưa đúng, nhưng cô biết con đã cố gắng. Lần sau con sẽ tốt hơn.”

Tôi bắt đầu tò mò về người đứng sau cái tên đó. Là cô giáo thật à? Hay là trí tuệ nhân tạo? Nhưng rồi tôi chẳng còn bận tâm nữa, vì với tôi, cô Thương Hoài không chỉ là một người chấm bài – cô là một người bạn thầm lặng, một cô giáo kiên nhẫn không bao giờ mắng mỏ, luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần.

Có lần, tôi thi trượt một bài Văn. Tôi buồn lắm. Trong phần nhận xét, cô chỉ viết:

“Cảm xúc thật của con rất đẹp. Cô đọc và hiểu. Lỗi kỹ thuật có thể sửa, nhưng trái tim thì con đang viết bằng tất cả. Cô tự hào.”

Tôi đã ngồi im rất lâu sau dòng chữ ấy. Không ai biết tôi đang buồn, nhưng “cô” lại nhận ra. Không ai ở lớp an ủi tôi, nhưng cô – dù chỉ hiện lên qua vài dòng chữ – đã khiến tôi thấy ấm lòng.

Lúc đó tôi hiểu: “cô Thương Hoài” không chỉ là tên cô. Đó là cách cô sống trong lòng mỗi học sinh. Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Và mãi mãi.”

Tôi là một học sinh lớp 7, như bao bạn khác, đã quen thuộc với những buổi học online, những bài kiểm tra trắc nghiệm, những lời phê bằng máy, khô khan và vội vã. Nhưng giữa thế giới công nghệ đó, có một cái tên luôn khiến tôi nhớ mãi – cô Thương Hoài trên OLM.

Ban đầu, tôi nghĩ cô chỉ là một “tài khoản hệ thống”, một cái tên ngẫu nhiên do phần mềm gán cho người chấm bài. Nhưng càng học, càng làm bài trên OLM, tôi lại thấy cô có một cách phê rất nhẹ nhàng, lời nhận xét dù ngắn gọn nhưng không bao giờ khiến tôi tổn thương. Thậm chí, đôi lúc sai hết bài, tôi vẫn thấy dòng chữ:
“Con làm chưa đúng, nhưng cô biết con đã cố gắng. Lần sau con sẽ tốt hơn.”

Tôi bắt đầu tò mò về người đứng sau cái tên đó. Là cô giáo thật à? Hay là trí tuệ nhân tạo? Nhưng rồi tôi chẳng còn bận tâm nữa, vì với tôi, cô Thương Hoài không chỉ là một người chấm bài – cô là một người bạn thầm lặng, một cô giáo kiên nhẫn không bao giờ mắng mỏ, luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần.

Có lần, tôi thi trượt một bài Văn. Tôi buồn lắm. Trong phần nhận xét, cô chỉ viết:

“Cảm xúc thật của con rất đẹp. Cô đọc và hiểu. Lỗi kỹ thuật có thể sửa, nhưng trái tim thì con đang viết bằng tất cả. Cô tự hào.”

Tôi đã ngồi im rất lâu sau dòng chữ ấy. Không ai biết tôi đang buồn, nhưng “cô” lại nhận ra. Không ai ở lớp an ủi tôi, nhưng cô – dù chỉ hiện lên qua vài dòng chữ – đã khiến tôi thấy ấm lòng.

Lúc đó tôi hiểu:Cô Thương Hoài không chỉ là tên cô. Đó là cách cô sống trong lòng mỗi học sinh. Lặng lẽ. Kiên nhẫn. Và mãi mãi.”

Đây là nơi chứa đựng từng ý tưởng, từng trải nghiệm, bài học quý giá và là ngọn lửa thắp sáng tinh thần học hỏi và sáng tạo trong mỗi chúng ta. Ở đây, mỗi cá nhân đều được tôn trọng, được nuôi dưỡng để phát triển tư duy, mở rộng kỹ năng và chạm tới phiên bản tốt nhất của chính mình. Chúng ta cùng nhau kiến tạo một cộng đồng mạnh mẽ, nơi mọi tiếng nói đều có giá trị, mọi chia sẻ đều truyền cảm hứng và mang lại ý nghĩa sâu sắc. Hãy cùng lan tỏa năng lượng tích cực, nuôi dưỡng sự chân thành và xây dựng một môi trường học tập đầy nhiệt huyết, công bằng và tràn đầy tình yêu thương.

Đồng thời, hãy tránh những chia sẻ thiếu trách nhiệm, tiêu cực hoặc không mang lại giá trị thực tiễn; hãy giữ gìn một môi trường học tập văn minh, lành mạnh.

Chính từ những giá trị đó, chúng ta sẽ vững bước trên con đường hoàn thiện bản thân và góp phần tạo nên một thế giới tươi sáng hơn, nơi kiến thức và cảm hứng lan tỏa vô tận.

Chu vi của hình tròn là:

\(2\times3,14\times6,2=38,936\left(\operatorname{cm}\right)\)

Diện tích của hình tròn là:

\(3,14\times6,2\times6,2=120,7016\left(\operatorname{cm}^2\right)\)

Đáp số:

Chu vi: \(38,936 cm\)

Diện tích: \(120,7016\operatorname{cm}^2\)

(x+2)(9+3)=0

(x+2).12=0

12x +24=0

12x=0-24

12x=-24

x=-24:12

x=-2