Vũ Phương Mai

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Phương Mai
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 2

Bài làm

Tết đến là lúc cả gia đình sum vầy bên nhau, cùng chuẩn bị cho một cái Tết đoàn viên và ấm áp. Trong vô vàn kỷ niệm ngày Tết, có một lần khiến em không thể nào quên – đó là chuyến đi vườn hoa cùng cả nhà vào năm ngoái. Đó cũng là lần đầu tiên em được đến một nơi đẹp đến như vậy.

Trên đường đến vườn hoa, hai bên đường rộn ràng tiếng nói cười, chợ Tết nhộn nhịp với đủ các mặt hàng phục vụ ngày xuân. Người người tấp nập mua bán, kẻ chọn hoa, người mua bánh mứt, ai cũng mang theo niềm háo hức chờ đón năm mới. Trong không khí ấy, những giai điệu nhạc xuân vang lên làm lòng người rộn ràng hơn bao giờ hết. Mẹ bảo, cứ đến rằm tháng Chạp là không khí Tết đã tràn ngập khắp nơi.

Khi đặt chân đến vườn hoa, em như lạc vào một thế giới rực rỡ sắc màu. Những chậu đào, chậu quất được xếp thẳng hàng, rực rỡ khoe sắc. Xa xa là cánh đồng hoa bạt ngàn: hoa cúc vàng óng, hoa ly trắng tinh khôi, hoa thược dược đỏ rực,… đua nhau khoe sắc dưới nắng xuân. Lần đầu tiên em được nhìn thấy một cánh đồng hoa rộng lớn và tuyệt đẹp đến vậy. Điều thú vị hơn cả là khách đến mua hoa có thể tự tay cắt lấy những bông hoa mình thích nhất. Em vô cùng thích thú với trải nghiệm ấy.

Không khí trong vườn hoa thật rộn ràng. Mọi người tươi cười trò chuyện, lựa hoa, chụp ảnh kỷ niệm. Người bán hàng thân thiện, niềm nở mời chào. Gia đình em cũng tranh thủ lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ bên nhau. Mẹ khéo léo chọn từng cành hoa tươi để trang hoàng nhà cửa. Bố thì đắm say chọn cho mình một cành đào ưng ý. Em và chị gái thì tung tăng chạy nhảy, háo hức đuổi theo những cánh bướm giữa vườn hoa đầy sắc xuân.

Tết năm ấy thật đặc biệt, không chỉ vì em được đến một nơi đẹp như mơ, mà còn vì em cảm nhận được rõ ràng hơn tình cảm gia đình trong những ngày đầu xuân. Với em, Tết là dịp để yêu thương được bày tỏ, để cả nhà thêm gần gũi và lưu giữ những kỷ niệm ấm áp bên nhau.

Câu 9

- Tác giả sử dụng biện pháp tu từ nhân hoá trong câu “Thỉnh thoảng, Sáo cũng tạt qua Vườn Nhãn, nhưng tránh mặt mọi người. Sáo biết hối hận và nhớ quê hương lắm…”. Thể hiện qua từ "tạt qua","tránh mặt", " biết hối hận'', ''nhớ quê hương''.

- Tác dụng:

+ Giúp câu văn gợi hình, tăng sức biểu cảm cho diễn đạt, tăng nhịp điệu cho câu văn.

+ Giúp làm rõ sự chuyển biến trong tâm lý của Sáo, thể hiện sự tự nhận thức về hành động của mình và mong muốn làm lại. Điều này nhấn mạnh sự tự sửa sai, khát vọng trưởng thành và hòa nhập lại với cộng đồng.

Câu 10

Khi đọc truyện “Chào Mào và Sáo Sậu”, em rút ra bài học về lòng khiêm tốn và sự biết sửa sai. Trong truyện, Sáo Sậu ban đầu kiêu ngạo, coi thường bạn bè, nhưng sau khi nhận ra sai lầm, nó đã biết hối hận và tránh mặt mọi người. Câu chuyện giúp em hiểu rằng tài năng là điều quý giá, nhưng nếu thiếu khiêm tốn thì sẽ bị xa lánh. Biết nhận lỗi và thay đổi bản thân là cách để được mọi người yêu quý trở lại. Em học được rằng trong cuộc sống, mỗi người cần sống chân thành, khiêm nhường và tôn trọng người khác.


Câu 9

-Tác giả sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa trong câu văn: “Bọ Ngựa đứng ngẩn mặt. Rồi hai hàng nước mắt rưng rưng. Chú Bọ Ngựa bé con mà hợm mình đã biết hối lỗi.” Biện pháp nhân hóa được thể hiện qua các chi tiết như “ngẩn mặt”, “hai hàng nước mắt rưng rưng” và “đã biết hối lỗi''.

-Tác dụng:

+ Giúp câu văn gợi hình, tăng sức biểu cảm cho sự diễn đạt, tăng nhịp điệu cho câu văn.

+ Từ đó giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được sự ăn năn, hối lỗi của nhân vật. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng, dù là một sinh vật nhỏ bé, Bọ Ngựa vẫn có khả năng nhận ra lỗi lầm và biết sửa sai.

+ Gửi gắm thông điệp về giá trị của sự hối hận và sự trưởng thành.

Câu 10

Trong câu chuyện "Võ sĩ Bọ Ngựa", Bọ Ngựa đã vì quá tự mãn và hợm mình mà gây ra sai lầm, cuối cùng phải hối hận. Điều này cho em thấy rằng khiêm tốn rất quan trọng để có thể nhận thức đúng về bản thân và không làm tổn thương người khác. Để rèn luyện đức tính khiêm tốn, em sẽ cố gắng luôn nhận ra những điểm mạnh của mình nhưng không kiêu ngạo. Khi làm tốt việc gì, em sẽ không tự hào hay khoe khoang mà sẽ kiên nhẫn lắng nghe và học hỏi từ người khác. Em cũng sẽ luôn sẵn sàng nhận sai khi mình mắc lỗi và không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay người khác và sẽ biết tôn trọng ý kiến của mọi người xung quanh, không nghĩ rằng mình là người giỏi nhất mà luôn lắng nghe và cải thiện bản thân. Để từ đó trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.


Câu1

Từ láy: nhỏ nhoi

Tác dụng: gợi sự đơn giản nhỏ bé trong cuộc sống

Câu 2

Qua câu chuyện "Chiếc Lá", sự âm thầm cống hiến của những chiếc lá bình dị đã dạy em bài học quý giá về lòng khiêm tốn và ý nghĩa của những việc làm thầm lặng. Cuộc đời giản đơn nhưng đầy ý nghĩa của chiếc lá nhỏ bé khiến em hiểu rằng không cần phải nổi bật mới có thể mang lại niềm vui cho người khác. Sự biết ơn chân thành của bông hoa đối với những chiếc lá cũng nhắc em phải biết trân trọng những người đã âm thầm giúp đỡ mình. Tấm lòng chân thành và lặng lẽ của chiếc lá đã gieo vào em niềm tin vào giá trị của những điều bình thường trong cuộc sống.



Câu2

Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng có lúc mắc lỗi. Có những lỗi lầm nhỏ bé, nhưng lại khiến trái tim người thân đau nhói. Với em, đó là lần đầu tiên em nói dối mẹ – người luôn yêu thương em bằng tất cả tấm lòng.

Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Cha thường bận việc ở những miền đất xa xôi nên mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em hết mực. Từ ngày cắp sách tới trường, em luôn cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha lúc nào cũng tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt trọn vẹn ở em, mẹ thậm chí không khắt khe thời gian học tập ở nhà với em.

Ấy vậy mà, em lại có lần khiến mẹ buồn đến rơi nước mắt…

Năm ấy, em học lớp 5. Gần kỳ thi cuối kỳ, em mải chơi, không ôn bài cẩn thận. Trong lòng em vẫn nghĩ mình sẽ làm ổn, nhưng kết quả lại khiến em choáng váng: 6 điểm môn Toán. Nhìn con số đỏ trên bài kiểm tra, em sợ hãi. Em sợ mẹ biết sẽ thất vọng, sẽ buồn. Trong lúc bối rối, em quyết định giấu bài kiểm tra vào trong quyển nhật ký, nhét tận lên kệ sách cao nhất. Khi mẹ hỏi, em cúi đầu đáp khẽ: “Dạ… cũng được ạ.” Mẹ không nghi ngờ gì, còn mỉm cười hiền lành, pha cho em một cốc sữa như mọi ngày. Nụ cười ấy khiến tim em thắt lại.

Một tuần trôi qua. Em tưởng mọi chuyện đã êm xuôi. Nhưng rồi, cái kim trong bọc cũng lòi ra.

Chiều hôm đó, khi em đi học về, căn phòng em bừa bộn. Giá sách đổ, sách vở rơi tung tóe. Mẹ đang cúi người nhặt sách thì… em thấy mẹ dừng lại, cầm lên bài kiểm tra em đã giấu. Mắt mẹ mở to ngạc nhiên, rồi buồn bã lạ thường. Đôi mắt ấy – dịu dàng mà lúc này đẫm nước. Tay mẹ run run cầm tờ giấy, rồi lặng lẽ xếp lại như chẳng hề có gì xảy ra.

Khi em khẽ gọi “Mẹ…”, mẹ quay lại. Mắt mẹ ươn ướt, giọng khàn khàn:
“Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm con nhé.”

Không một lời trách mắng. Không một tiếng lớn. Nhưng chính sự im lặng ấy khiến lòng em như vỡ ra từng mảnh.

Bữa cơm hôm đó trôi qua trong im lặng. Em lén nhìn mẹ – khóe mắt mẹ vẫn đỏ hoe. Em ăn không nổi, cổ nghẹn đắng. Tối đó, em rụt rè bước vào phòng mẹ, lí nhí nói:
“Mẹ ơi… con xin lỗi… Con sai rồi… Con không nên giấu mẹ…”

Mẹ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy em. Vòng tay mẹ siết chặt, hơi ấm quen thuộc truyền sang, ấm áp mà cũng đầy tha thứ. Mẹ khẽ nói trong tiếng nấc:
“Mẹ không cần con phải giỏi, chỉ cần con thật lòng. Con biết sai và sửa, mẹ đã vui rồi…”

Em òa khóc trong vòng tay mẹ. Giây phút đó, em hiểu: Tình yêu thương của mẹ luôn rộng lớn và bao dung hơn tất cả. Từ hôm ấy, em quyết tâm học hành chăm chỉ hơn. Không phải chỉ để được điểm cao, mà là để không làm mẹ buồn nữa.

Thời gian qua đi, em đã lớn hơn, nhưng ký ức về hình ảnh mẹ khi ấy vẫn luôn sống động trong lòng. Đó là bài học đầu đời về tình mẫu tử, về sự trung thực và trưởng thành. Mẹ là ánh sáng ấm áp dẫn lối em đi qua những sai lầm, là người luôn tha thứ và yêu thương em vô điều kiện. Em thầm nhủ, suốt cuộc đời này, sẽ luôn trân trọng và yêu mẹ – người phụ nữ vĩ đại nhất trong trái tim em.