

K20_TOANTIN_NguyenQuangHuy_15
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Nhiệm vụ hàng đầu của cách mạng lúc này là tập hợp, đoàn kết toàn dân, đồng tâm hiệp lực, thống nhất ý chí, xây dựng lực lượng tạo nên sức mạnh để tiến tới tổng khởi nghĩa. Đó cũng là bối cảnh ra đời “Bài ca sợi chỉ”.
Sự đoàn kết của cả dân tộc theo tinh thần “Bài ca sợi chỉ” đã làm nên thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945.
Bài ca được viết như một chuyện kể. Sợi chỉ tự kể về cuộc đời mình: từ cội nguồn là đóa hoa đến cái bông, đến sợi chỉ và thành tấm vải mỹ miều:
Mẹ tôi là một đóa hoa,
Thân tôi trong sạch, tôi là cái bông.
Xưa kia yếu ớt vô cùng,
Ai vò cũng đứt, ai rung cũng rời.
Khi tôi đã thành chỉ rồi,
Cũng còn yếu lắm, ăn ngồi không an.
Mạnh gì sợi chỉ con con,
Khuôn thiêng biết có vuông tròn cho chăng?
Càng dài lại càng mong manh,
Thế gian ai sợ chi anh chỉ xoàng?
Sự tự ý thức: Mong manh, yếu ớt, có con là sự tự ý thức tỉnh táo khách quan, nhìn thẳng vào sự thật, vào bản chất mạnh gì sợi chỉ con con. Quả là sợi chỉ ngắn đã yêu, đã mỏng manh, thì sợi chỉ dài lại càng yếu, càng mỏng manh hơn. Sự tự ý thức được đã không phải là dễ, lại ý thức về sự non yếu của mình, mà nói ra được thì càng khó.
Chỉ thực sự có sức mạnh, thực sự bền vững khi những sợi ngang sợi dọc hợp lại, như lời sợi chỉ kể:
Nhờ tôi có lắm đồng bằng,
Hợp nhau sợi dọc, sợi ngang rất nhiều.
Dệt nên tấm vải mỹ miều,
Đã bền hơn lụa lại điều hơn da.
Đố ai bứt xé cho ra,
Đó là lực lượng, đó là vẻ vang.
Lời kể tự chủ. Vẫn là sự tự ý thức – ý thức về mặt mạnh. Làm thế nào để chuyển yếu thành mạnh. Như câu chuyện kể dân gian về những chiếc đũa, nếu để riêng lẻ, bẻ gãy ngay. Nhưng khi thành bó thì đố ai bẻ được.
Những sợi chỉ để riêng, ai cũng bứt được, đứt ngay. Nhưng khi đã dệt thành tấm vải thì khuôn thiêng đã vuông tròn, đố ai? Biết tập hợp, biết đoàn kết sẽ tạo nên sức mạnh. Đoàn kết là sức mạnh. Đoàn kết trong một tổ chức có lý tưởng, có mục đích thì sức mạnh được nhân lên.
Vấn đề đặt ra nhẹ nhàng, hiển nhiên mà sâu sắc, thân thiết với mỗi người, với mọi người, với giai cấp, với dân tộc, với nhân loại. Bài học về sự tự ý thức, về sức mạnh đoàn kết là những bài học lớn, bài học cho muôn đời, nó thực sự thấm vào lòng người và biến thành hành động thực tế, thành hiện thực sinh động của cách mạng.
Bài ca kết thúc bằng lời kêu gọi:
Hỡi ai con cháu Hồng Bàng,
Chúng ta phải biết kết đoàn mau mau.
Tư tưởng đoàn kết, sức mạnh đoàn kết rất đậm trở thành chủ đề tập trung trong những bài ca của Bác ở giai đoạn này, nó xuyên suốt tất cả các bài ca như một sợi chỉ đỏ. Chữ đồng được nhắc đi nhắc lại. Trong một bài thơ, sau khi trình bày rành mạch “Mười chính sách của Việt Minh”, Bác khuyên:
Khuyên ai xin nhớ chữ đồng,
Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh.
Ở bài “Hòn đá”, Bác chỉ rõ:
Biết đồng sức,
Biết đồng lòng,
Việc gì khó,
Làm cũng xong.
Và Bác khẳng định trong bài “Hỏi trăng”:
Nước nhà giành lại nhờ gan sắt,
Sự nghiệp làm nên bởi chữ đồng.
Tư tưởng đoàn kết nhất quán trong thơ văn cũng như trong cuộc đời Bác. Những năm hai mươi đầu thế kỷ XX, khi ở Paris Bác đã viết hai truyện ngắn “Đoàn kết giai cấp” và “Đồng tâm nhất trí”. Giữa cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đầy gian khổ, hy sinh vang lên lời nói Bác Hồ:
Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết
Thành công, thành công, đại thành công.
Và trước lúc vào cõi trường sinh, Bác căn dặn: Phải giữ gìn sự đoàn kết như giữ gìn con ngươi của mắt mình.
Bác Hồ là niềm tin, là hình ảnh của khối đại đoàn kết toàn Đảng, toàn dân, toàn quân, đoàn kết dân tộc, đoàn kết quốc tế.
Đọc thơ ca của Bác ta càng thấm công ơn Người chỉ đường dẫn lối cho mỗi chúng ta, cho dân tộc, cho cách mạng. Cách mạng Việt Nam đang chuyển giai đoạn, đẩy mạnh sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.
Thuận lợi có những khó khăn không phải ít, phải đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh. Đã yêu nhau xin nhớ lời nhau, đó là câu kết “Bài ca sợi chỉ” – Bài ca đoàn kết tạo nên sức mạnh vô địch.
Câu 1:
Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài là: Biểu cảm.
Câu 2:
Nhân vật “tôi” trong bài thơ đã trở thành sợi chỉ từ: Cái bông.
Câu 3:
*Biện pháp tu từ có trong đoạn thơ là nhân hóa, sợi chỉ cũng có ý thức, có bạn bè:
Nhờ tôi có nhiều đồng bang,
Họp nhau sợi dọc, sợi ngang rất nhiều.
- Tác dụng:
+ Làm câu thơ trở nên sinh động, hấp dẫn hơn.
+ Thể hiện rằng khi hợp lại, những sợi chỉ có thể có sức mạnh phi thường.
=> Tình đoàn kết.
*Biện pháp tu từ có trong đoạn thơ là so sánh:
Dệt nên tấm vải mỹ miều,
Đã bền hơn lụa, lại điều hơn da.
- Tác dụng:
+ Làm câu thơ trở nên sinh động, hấp dẫn hơn.
+ Nhấn mạnh vẻ đẹp và sự vững bền của tình đoàn kết.
Câu 4:
- Đặc tính của sợi chỉ: Mỏng manh nhưng dẻo dai, có thể hợp lại với các sợi chỉ khác để tạo nên cái đẹp và sự bền vững.
- Sức mạnh chủ yếu của sợi chỉ nằm ở việc có thể kết hợp với các sợi chỉ khác để tạo nên một mảnh vải đẹp, đó là sức mạnh của sự đoàn kết.
Câu 5:
- Bài học: Sức mạnh của tình đoàn kết tạo ra những thắng lợi vẻ vang.
- Ý nghĩa: Phải biết yêu đồng bào, yêu dân tộc, biết nhường nhịn và cùng nỗ lực để đạt đến thành công.
Câu 1:
- Ngôi kể: Thứ nhất, người kể chuyện xưng "Tôi"
Câu 2:
- Đoạn trích sử dụng điểm nhìn bên trong, các tình huống truyện và sự kiện đều được đánh giá dưới góc nhìn của người con gái Chi-hon.
Câu 3:
- Biện pháp nghệ thuật: Lặp cấu trúc “Lúc mẹ...”. Giúp tăng tính liên kết và tạo nhịp điệu cho đoạn văn. Đồng thời nhấn mạnh khoảnh khắc mẹ bị lạc, Chi-hon đang bận rộn sống cuộc đời riêng. Từ đó, cho ta thấy được sự tự trách của nhân vật Chi-hon khi nhớ lại khoảnh khắc mẹ bị lạc
Câu 4:
- Người mẹ của Chi-hon có phẩm chất mạnh mẽ, kiên quyết kiên cường để bảo vệ cho con của mình, ngay cả khi bà phải đối mặt với một môi trường lạ lẫm; bà cũng vô cùng yêu thương con, muốn con được thử và mặc những món đồ bà thấy thật đẹp. Câu văn cho thấy phẩm chất của mẹ Chi-hon: "Mẹ nắm chặt tay cô, bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang từ trên cao nhìn thẳng xuống, rồi băng qua quảng trường và đợi anh cả dưới chân tháp đồng hồ.
Câu 5:
- Chi-hon hối tiếc vì đã không thử mặc chiếc váy mẹ chọn, khiến mẹ buồn phiền. Những hành động vô tâm, dù nhỏ nhặt, đôi khi lại có thể gây tổn thương sâu sắc cho những người thân yêu. Khi chúng ta không chú ý đến cảm xúc của họ, hay thậm chí là bỏ qua những nỗ lực của họ, đó là lúc sự vô tâm làm xói mòn tình cảm gia đình. Đôi khi, những lời nói vô tình, hay sự thờ ơ trong những khoảnh khắc quan trọng cũng đủ để khiến người thân cảm thấy bị bỏ rơi, thiếu thốn tình cảm. Do đó, mỗi chúng ta cần nhận thức rõ rằng sự quan tâm, chăm sóc và chia sẻ yêu thương là điều cần thiết để giữ gìn mối quan hệ bền chặt và đầy ấm áp.