

Dương Thị Yến Nhi
Giới thiệu về bản thân



































Nguyễn Bính được nhà phê bình văn học Hoài Thanh nhận xét là nhà thơ “quê mùa” bởi dù sống ở thời đại của những hồn thơ mới nhưng sáng tác của Nguyễn Bính luôn hướng về cảnh, người nhà quê. Bài thơ “Chân quê” được xem như tuyên ngôn về nghệ thuật của ông, cho thấy đặc trưng phong cách và cái tình sâu nặng mà Nguyễn Bính dành cho những giá trị văn hóa truyền thống.
“Chân quê” được sáng tác năm 1936, là một trong những sáng tác nổi bật nhất của Nguyễn Bính. Mở đầu là khung cảnh thân quen của làng quê Việt:
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!
Những bài thơ có điệu nói, kể về một câu chuyện (thường là những đổ vỡ, đợi chờ, ngóng trông) là một đặc trưng của thơ Nguyễn Bính. Ta đã từng đắm mình trong cơn mưa xuân có “Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy”, nhìn theo màu xanh của giàn trầu, cau cho thỏa nỗi “Tương tư”. Đến với “Chân quê”, ta lại lắng nghe tiếng nói của chàng trai với người con gái. Câu chuyện bắt nguồn từ việc “em đi tỉnh về”. Dường như trong những ngày tháng xa nhau, chàng trai đã chất chứa trong lòng biết bao nhớ thương, chờ đợi. Đến ngày cô gái trở về, anh đứng đợi cô nơi con đê đầu làng rất lâu. Hình ảnh những bờ sông, con đê, bến bãi,…luôn gắn liền với những cuộc ra đi hoặc trở về trong ca dao, dân ca. Đó là biểu tượng cho nghĩa tình làng quê, truyền thống quê hương vẫn mãi tồn tại bất biến dù con người có đi xa tới phương nào. Bốn tiếng cuối câu thơ thứ hai “con đê đầu làng” đều là thanh bằng khiến câu thơ như kéo dài ra theo niềm thương nỗi nhớ. Thế rồi, cô gái xuất hiện với một diện mạo mới: “Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng/Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!”. Sự thay đổi của cô gái đã làm biến đổi dòng tâm trạng của nhân vật trữ tình. Từ láy “rộn ràng” ở cuối dòng thơ thứ ba cho thấy sự vui tươi, rạng rỡ của cô, đối lập với trạng thái khổ đau, tan vỡ của chàng trai. Khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuya bấm đều là những món đồ tân thời, khác hẳn với trang phục giản dị ở thôn quê. Chính điều ấy đã làm chàng trai phải thốt lên: “em làm khổ tôi!”. Câu thơ có âm điệu tự nhiên như lời ăn tiếng nói hằng ngày với cách xưng hô “em” - “tôi” tình cảm, duyên dáng.
Bài thơ "Mẹ của anh" của tác giả Xuân Quỳnh là một tác phẩm tình cảm sâu sắc, tả lại vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật em - người con trai trong bài thơ.
Trong bài thơ, nhân vật em được miêu tả là một người con hiếu thảo và biết trân trọng tình mẹ. Em thể hiện sự quan tâm và lo lắng vô điều kiện đối với mẹ, nhưng cũng không quên nhắc nhở mẹ về việc giữ gìn sức khỏe và nghỉ ngơi. Điều này cho thấy em có một tâm hồn nhân hậu và chăm sóc đến mức độ tận tụy.
Em còn được miêu tả là người biết trân trọng những giá trị gia đình và những kỷ niệm tuổi thơ. Em nhớ về những kỷ niệm đẹp khi cùng mẹ đi chợ, khi mẹ dạy em những bài học quý giá về cuộc sống. Điều này cho thấy em có lòng biết ơn và sự nhạy cảm đối với những điều giản dị nhưng ý nghĩa trong cuộc sống. Ngoài ra, em còn được miêu tả là người có lòng nhân ái và sẵn lòng giúp đỡ người khác. Em không chỉ quan tâm đến mẹ mình mà còn đồng cảm và chia sẻ với những người khác trong xã hội. Điều này cho thấy em có một tâm hồn nhân văn và sẵn lòng đóng góp vào sự phát triển của cộng đồng.
Tóm lại, nhân vật em trong bài thơ "Mẹ của anh" của Xuân Quỳnh được miêu tả là một người con hiếu thảo, biết trân trọng gia đình và có lòng nhân ái. Vẻ đẹp tâm hồn của em được thể hiện qua sự quan tâm, lo lắng, lòng biết ơn và sẵn lòng giúp đỡ người khác.