Nguyễn Thị Yến Ngọc

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Yến Ngọc
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài thơ là biểu cảm, kết hợp với tự sự và miêu tả để thể hiện cảm xúc, thái độ của tác giả trước hoàn cảnh tù đày.

Câu 2:Bài thơ được viết theo thể thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật.

Câu 3:Biện pháp tu từ được sử dụng là phép tương phản (đối lập) giữa hình ảnh "đông hàn tiêu tuỵ cảnh" (cảnh đông lạnh tiêu điều) và "xuân noãn đích huy hoàng" (vẻ huy hoàng ấm áp của mùa xuân).

Câu4:Trong bài thơ, tai ương không chỉ là điều tiêu cực mà còn là cơ hội để rèn luyện ý chí, tinh thần, giúp con người mạnh mẽ hơn, biết trân trọng cuộc sống. Với nhân vật trữ tình, tai ương trở thành môi trường thử thách để nâng cao phẩm chất, giống như “lửa thử vàng, gian nan thử sức”.

Câu 5:Bài học ý nghĩa nhất là giữ vững tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường trước mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu, con người vẫn có thể vượt qua nếu biết tin tưởng vào bản thân và nhìn nhận nghịch cảnh như một phần tất yếu để trưởng thành.

Câu 1 Bài thơ Tự miễn của Hồ Chí Minh là lời tự trào đầy hài hước nhưng cũng rất sâu sắc, thể hiện tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường và phong thái ung dung tự tại của Người trong hoàn cảnh tù đày. Mở đầu bài thơ, tác giả tự nhận mình là "một ông già tóc đã bạc phơ", sống trong cảnh tù nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh và tinh thần thư thái. Điểm nổi bật của bài thơ chính là nghệ thuật tự giễu, khi Bác mô tả cảnh ăn uống đạm bạc, nơi ở kham khổ nhưng vẫn "cười ngất ngưởng". Qua đó, ta thấy được sức mạnh tinh thần vượt lên nghịch cảnh – một biểu hiện sâu sắc của chủ nghĩa lạc quan cách mạng. Bài thơ không chỉ là lời động viên chính mình mà còn truyền cảm hứng cho người đọc về ý chí vượt khó, giữ vững niềm tin và bản lĩnh sống giữa mọi thử thách. Với thể thơ ngắn gọn, ngôn ngữ giản dị nhưng ý nghĩa thấm thía, Tự miễn là minh chứng tiêu biểu cho phong cách thơ Hồ Chí Minh – vừa sâu sắc, vừa hóm hỉnh.

Câu 2: Cuộc sống không bao giờ là con đường trải đầy hoa hồng. Trên hành trình trưởng thành và hoàn thiện bản thân, mỗi con người đều phải đối mặt với những thử thách – đó có thể là khó khăn về vật chất, tinh thần, hay những thất bại trong học tập, công việc và cả trong các mối quan hệ. Thử thách tuy khắc nghiệt, nhưng lại có vai trò vô cùng quan trọng, bởi chính chúng là liều thuốc thử cho bản lĩnh và ý chí con người, là cơ hội để ta rèn luyện, trưởng thành và vươn lên mạnh mẽ hơn.

Trước hết, thử thách giúp con người nhận ra giới hạn của bản thân và từ đó nỗ lực vượt qua. Nếu không có gian nan, con người sẽ mãi sống trong vùng an toàn, không phát hiện được tiềm năng ẩn sâu trong chính mình. Chính trong những lúc tưởng chừng tuyệt vọng, nhiều người mới khám phá được sức mạnh phi thường bên trong họ. Ví dụ như Chủ tịch Hồ Chí Minh – trong hoàn cảnh tù đày khắc nghiệt ở Trung Quốc, Người không gục ngã mà vẫn giữ vững tinh thần lạc quan, sáng tác ra Nhật ký trong tù, một tập thơ giàu ý chí và lòng yêu nước

Bên cạnh đó, thử thách còn dạy ta những bài học quý giá về sự kiên trì, nhẫn nại và lòng dũng cảm. Thành công không đến từ con đường dễ dàng mà được xây dựng từ mồ hôi, nước mắt và cả những lần thất bại. Người dám đối mặt và vượt qua thử thách chính là người có khả năng thích nghi, linh hoạt và mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh. Thử thách chính là "lò luyện" giúp con người cứng cáp và chín chắn hơn trong suy nghĩ, hành động

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể dễ dàng vượt qua thử thách. Có những người chùn bước, mất niềm tin vào bản thân và cuộc sống. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vượt qua thử thách là một hành trình gian nan. Nhưng chính lúc ấy, điều quan trọng là ta không được buông bỏ, mà phải học cách đứng dậy sau vấp ngã, tin vào giá trị và khả năng của bản thân. Trong cuộc sống hiện đại đầy biến động, thử thách xuất hiện dưới nhiều hình thức: áp lực học tập, cạnh tranh công việc, khủng hoảng tinh thần… Điều cần thiết là mỗi người phải rèn luyện ý chí, tinh thần lạc quan và thái độ sống tích cực để biến thử thách thành động lực. Thay vì sợ hãi, hãy xem thử thách là cơ hội để tôi luyện bản thân và tiến gần hơn đến ước mơ.

Tóm lại, thử thách không phải là điều đáng sợ mà là một phần tất yếu của cuộc sống. Đón nhận và vượt qua thử thách chính là cách để mỗi người khẳng định giá trị bản thân, trưởng thành và sống có ý nghĩa hơn. Hãy luôn vững tin rằng: "Sau cơn mưa, trời lại sáng", và mỗi thử thách đi qua đều để lại trong ta một sức mạnh mới.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.

Câu 1:Con người nên biết yêu thương vạn vật vì chúng ta là một phần không thể tách rời của thiên nhiên và tất cả những sinh vật xung quanh. Yêu thương vạn vật không chỉ là sự tôn trọng đối với môi trường, mà còn là cách để duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái. Khi chúng ta đối xử với động vật, cây cối, hay những thứ vô tri vô giác khác bằng lòng yêu thương, chúng ta không chỉ góp phần bảo vệ hành tinh này mà còn tạo ra một xã hội văn minh, nhân ái. Việc yêu thương vạn vật giúp con người nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của mình trong vũ trụ rộng lớn, từ đó sống hòa hợp và biết trân trọng những gì mình đang có. Hơn nữa, lòng yêu thương ấy cũng giúp xây dựng mối quan hệ bền chặt giữa con người với thiên nhiên và giữa con người với con người, góp phần tạo nên một thế giới hòa bình, phát triển bền vững. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tình yêu thương đối với vạn vật không chỉ là trách nhiệm mà còn là sự biểu hiện của trí tuệ và đạo đức của mỗi cá nhân.

Câu 2Phân tích đoạn thơ "Bên kia sông Đuống" để thấy sự biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh

 

Trong thơ ca kháng chiến, Hoàng Cầm là một trong những nhà thơ nổi bật, đặc biệt với bài thơ "Bên kia sông Đuống." Bài thơ không chỉ là lời nhớ nhung quê hương mà còn là sự phản ánh chân thực về những biến đổi của quê hương trước và sau chiến tranh. Qua đoạn thơ, Hoàng Cầm đã khắc họa rõ nét sự chuyển mình của quê hương từ một vùng đất thanh bình, tươi đẹp trước chiến tranh đến một miền đất hoang tàn, đổ nát sau chiến tranh. Từ đó, tác giả đã thể hiện nỗi đau của con người trước mất mát và khát vọng phục sinh quê hương.

 

Trước khi chiến tranh xảy ra, hình ảnh quê hương trong thơ của Hoàng Cầm là một bức tranh thanh bình, đẹp đẽ. "Bên kia sông Đuống" là một không gian tĩnh lặng, yên bình với hình ảnh con sông hiền hòa và cánh đồng bát ngát. Những bãi lau, bãi sậy mọc trên những triền đê, bóng cây xanh mướt soi mình xuống dòng nước, tất cả tạo nên một không gian êm ả, thanh thoát. Quê hương lúc này là nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người, nơi tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ gắn liền với những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc. Cảnh vật nơi đây có vẻ như không bao giờ thay đổi, luôn là nơi bình yên cho những ai rời xa.

 

Tuy nhiên, chiến tranh đã đột ngột thay đổi tất cả. Cái mà Hoàng Cầm ghi lại trong đoạn thơ là sự mất mát không thể tả xiết. Quê hương, nơi mà con người đã sinh sống và gắn bó, giờ đây trở thành một vùng đất đau thương. "Bên kia sông Đuống" không còn là một không gian yên bình, mà là nơi chứng kiến những cuộc tàn sát, những đợt chiến đấu, những mất mát. Quê hương bị chiến tranh tàn phá, dòng sông Đuống giờ đây không chỉ mang theo nước mà còn mang theo những đau đớn, mất mát của những người con xa quê. Những cánh đồng, những bãi lau, bãi sậy đều bị tàn phá bởi bom đạn. Hình ảnh quê hương trong ký ức giờ đây không còn là những màu sắc tươi đẹp, mà là những mảnh đất hoang tàn, những đổ vỡ không thể hàn gắn ngay lập tức.Tuy nhiên, điều quan trọng mà Hoàng Cầm muốn thể hiện là sức mạnh và sự kiên cường của con người. Dù quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh, nhưng tình yêu và khát vọng về một quê hương hùng mạnh, giàu đẹp không bao giờ tắt. Dòng sông Đuống, dù có bị đục ngầu bởi bom đạn, vẫn mang trong mình niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Cái chết của một thời gian, một không gian làng quê tươi đẹp không có nghĩa là sự chấm dứt. Thực tế, những đau thương mất mát đó lại chính là động lực để con người, dù đau đớn, vẫn có thể đứng lên, xây dựng lại quê hương.

 

Câu chuyện về sự biến đổi của quê hương trong bài thơ "Bên kia sông Đuống" là một biểu tượng cho sự thay đổi của đất nước qua các thời kỳ. Quê hương trước chiến tranh là một hình ảnh đầy hy vọng, đẹp đẽ và thanh bình. Nhưng chiến tranh, với sự tàn khốc của nó, đã xóa đi tất cả những vẻ đẹp ấy, để lại một vùng đất đau thương, nát tan.