Hoàng Khánh Linh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Hoàng Khánh Linh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

•    Các đoạn nói về trẻ em và tuổi thơ trong văn bản bao gồm:

    •    “Về mặt này chúng ta không thể không ca tụng các em bé. Bởi trẻ em phần lớn rất giàu lòng đồng cảm.”

    •    “Chúng hồn nhiên trò chuyện với chó mèo, hồn nhiên hôn lên hoa cỏ, hồn nhiên chơi với búp bê, tấm lòng chúng chân thành mà tự nhiên hơn nghệ sĩ nhiều!”

    •    “Bản chất của trẻ thơ là nghệ thuật.”

    •    “Tuổi thơ quả là thời hoàng kim trong đời người! Tuy thời hoàng kim của chúng ta đã trôi qua, nhưng nhờ bồi dưỡng về nghệ thuật, chúng ta vẫn có thể thấy lại thế giới hạnh phúc, nhân ái và hoà bình ấy.”

    •    Tác giả nhắc nhiều đến trẻ em và tuổi thơ vì trẻ em thể hiện sự đồng cảm và tình yêu thiên nhiên, sự vật một cách tự nhiên và chân thành. Tác giả muốn làm nổi bật tấm lòng đồng cảm vô tư, hồn nhiên của trẻ em, điều mà người lớn thường đánh mất khi trưởng thành. Trẻ em và tuổi thơ được xem như hình mẫu lý tưởng của cảm xúc nghệ thuật, giúp người nghệ sĩ tìm lại và giữ gìn lòng đồng cảm.

Câu 2:

 

•    Tác giả phát hiện ra rằng trẻ em và người nghệ sĩ đều có tấm lòng đồng cảm phong phú và nhìn nhận thế giới với sự yêu thương và hứng thú. Cả hai đều đồng cảm với mọi sự vật, từ động vật đến các vật vô tri vô giác. Trẻ em và nghệ sĩ có khả năng “hoà mình” vào đối tượng, thấy được vẻ đẹp và giá trị sâu sắc của sự vật xung quanh.

    •    Sự khâm phục và trân trọng của tác giả đối với trẻ em được hình thành trên cơ sở quan sát thấy trẻ em tự nhiên, vô tư trong cách thể hiện lòng đồng cảm với mọi vật xung quanh. Trẻ em sống thật với cảm xúc của mình, khác với người lớn đã bị ảnh hưởng bởi các suy nghĩ và lý trí, dẫn đến lòng đồng cảm bị hao mòn. Tác giả cho rằng trẻ em là hình mẫu của người nghệ sĩ thực thụ vì chúng giữ được bản chất yêu thương và đồng cảm.

Câu 1:

•    Theo tác giả, mỗi người có một góc nhìn khác nhau về cùng một sự vật, tùy thuộc vào nghề nghiệp và mục đích của họ. Ví dụ, đối với một gốc cây, nhà khoa học sẽ nhìn thấy tính chất và trạng thái, bác làm vườn thấy sức sống, chú thợ mộc thấy chất liệu, còn họa sĩ lại thấy vẻ đẹp của nó. Như vậy, mỗi nghề nghiệp có cách nhìn nhận sự vật từ góc độ riêng phù hợp với mục tiêu của họ.

Câu 2:

•    Người họa sĩ nhìn sự vật không phải từ khía cạnh thực tiễn mà từ giá trị thẩm mỹ. Họ quan tâm đến dáng vẻ, màu sắc, hình dáng và vẻ đẹp tiềm ẩn của sự vật, thay vì giá trị sử dụng thực tế. Trong mắt người nghệ sĩ, một gốc cây khô, một tảng đá vô tri, hay một bông hoa dại đều có thể trở thành đề tài nghệ thuật tuyệt vời. Họa sĩ có tấm lòng đồng cảm và nhiệt thành với mọi sự vật xung quanh, nhìn thấy cái đẹp ngay cả trong những thứ bình thường nhất.

Câu 1:

    •    Tóm tắt câu chuyện: Tác giả kể về một đứa bé vào phòng, giúp sắp xếp đồ đạc cho ngay ngắn. Đứa bé quan sát những chi tiết nhỏ như chén trà, giày dép, bức tranh, và đặt chúng vào đúng vị trí để mọi thứ hài hòa, gọn gàng. Khi được khen, đứa bé cho rằng không thể chịu nổi khi mọi thứ không ở vị trí thích hợp.

    •    Ý nghĩa: Câu chuyện giúp tác giả nhận ra tấm lòng đồng cảm phong phú của đứa bé, khi chú ý đến vị trí, sự hài hòa của các vật dụng. Đồng thời, qua đó tác giả thấy được sự tinh tế, tâm hồn yêu cái đẹp của người có sự đồng cảm sâu sắc.

Câu 2:

    •    Theo tác giả, người nghệ sĩ có sự đồng cảm đặc biệt hơn, không chỉ đơn thuần đồng cảm với đồng loại hay loài vật khác mà còn có sự đồng cảm sâu sắc với cả những vật vô tri vô giác. Họ quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, luôn muốn các vật dụng xung quanh ở vị trí hài hòa, đúng chỗ để tạo nên cái đẹp tổng thể.

Câu 3:

    •    Việc mở đầu văn bản nghị luận bằng cách kể một câu chuyện giúp nội dung dễ tiếp thu hơn, tạo cảm giác gần gũi và thu hút người đọc. Câu chuyện cụ thể làm nổi bật vấn đề đồng cảm một cách sinh động, giúp người đọc dễ dàng nhận ra giá trị của sự đồng cảm trong cuộc sống và trong nghệ thuật.