Nguyễn Thùy Dung

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thùy Dung
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Bài làm:

Trước đây, mình nghĩ học chỉ đơn giản là việc đến lớp nghe thầy cô giảng, về nhà làm bài tập và học thuộc là xong. Nhưng rồi dần dần, mình nhận ra một điều quan trọng: nếu không tự học thì rất khó để tiến bộ. Thật sự, tự học không chỉ là việc ngồi vào bàn học, mà còn là một cách để mình trưởng thành, hiểu biết thêm về thế giới xung quanh và tự làm chủ kiến thức của chính mình.

Tự học, có thể nói, là một quá trình tìm hiểu và khám phá mọi thứ bằng chính đôi tay và đôi mắt của mình. Lúc đầu thì hơi khó, vì không có ai hướng dẫn cụ thể, không có ai nhắc nhở từng bước một. Nhưng khi bắt đầu làm quen với nó, mình thấy rất thú vị. Việc tự nghiên cứu giúp mình hiểu bài rõ hơn, nhớ lâu hơn và thậm chí, mình còn tìm được những thông tin thú vị, bổ ích mà sách giáo khoa không có. Thế mới thấy, tự học giúp mình không chỉ “học thuộc” mà là “học hiểu” một cách sâu sắc hơn.

Một trong những lợi ích mà mình nhận thấy rõ nhất khi tự học chính là sự chủ động. Không phải chờ thầy cô nói hết, không phải đợi đến tiết học sau mới biết câu trả lời. Khi tự học, mình có thể chủ động giải quyết bài tập, tìm hiểu sâu những vấn đề mà mình chưa rõ. Cảm giác đó rất tuyệt vì mình tự cảm thấy mình đang làm chủ việc học của mình.

Điều mình nghĩ tiếp theo là tự học rèn luyện cho mình tính kỷ luật và sự tự giác. Lúc tự học, không có ai thúc giục, không có ai kiểm tra xem mình có học hay không. Tất cả phụ thuộc vào chính bản thân mình. Nếu mình không tự giác và không nghiêm túc, thì mình sẽ không tiến bộ. Dần dần, mình học cách quản lý thời gian, biết phân bổ sức lực và biết sắp xếp ưu tiên công việc sao cho hợp lý. Lúc đầu có thể thấy khó khăn, nhưng qua thời gian, tự học giúp mình xây dựng được thói quen rất tốt cho việc học và cả trong công việc sau này.

Tự học còn giúp mình phát triển tư duy độc lập, biết tìm tòi những cách giải quyết vấn đề riêng biệt. Điều này cực kỳ quan trọng trong thế giới hiện đại, khi mà mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Nếu chỉ học theo khuôn mẫu mà không biết tự tìm tòi, sáng tạo thì mình sẽ không thể bắt kịp được với thế giới xung quanh. Tự học giúp mình không chỉ học những gì có sẵn mà còn tạo ra những cách nghĩ, cách làm riêng của mình.

Mình cũng nhận ra một điều quan trọng nữa, đó là tự học là cách để mình hiểu chính mình hơn. Mình sẽ biết được điểm mạnh, điểm yếu của mình ở đâu. Ví dụ, khi làm bài tập, mình thấy mình yếu ở phần lý thuyết nhưng lại mạnh về thực hành, hoặc khi tự tìm hiểu thêm về một môn học, mình phát hiện ra niềm đam mê với nó. Từ đó, mình biết cách phát huy thế mạnh và cải thiện những điểm yếu của mình.

Cuối cùng, mình nghĩ rằng việc có ý thức tự học sẽ giúp mình chuẩn bị tốt cho tương lai. Học ở trường chỉ là một phần nhỏ của kiến thức, khi ra ngoài xã hội, chúng ta cần phải học hỏi suốt đời để tồn tại và phát triển. Chính vì vậy, nếu biết tự học từ khi còn học sinh, mình sẽ có nền tảng vững chắc để tự tin bước vào cuộc sống và công việc sau này.

Nói tóm lại, tự học không chỉ giúp mình học tốt hơn, mà còn giúp mình trở thành một con người chủ động, tự giác và có khả năng tự lập trong cuộc sống. Đây chính là một trong những yếu tố quan trọng để mình có thể thành công trong tương lai. Và nếu mỗi học sinh đều có ý thức tự học, chắc chắn không chỉ bản thân mình mà cả xã hội cũng sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.

Câu 1.

Văn bản được diễn đạt bởi sự kết hợp của miêu tả, tự sự, biểu cảm và một chút bình luận.

Câu 2.
Chủ đề của đoạn trích là: Vẻ đẹp bình dị mà sâu sắc của cây rau khúc và món xôi khúc trong đời sống văn hóa, tinh thần của người dân quê.

Câu 3.
a. Tính mạch lạc về nội dung thể hiện qua:
– Văn bản xoay quanh một đối tượng trung tâm là cây rau khúc và món xôi khúc.
– Các đoạn được sắp xếp theo trình tự hợp lý: từ việc giới thiệu cây rau khúc → cách chế biến món xôi khúc → đến vai trò trong đời sống văn hóa.

b. Phép liên kết: Phép nối với từ "sau đó".

Câu 4.
– Từ ngữ, hình ảnh thể hiện cảm xúc: “mùi đồng bãi”, “mát rười rượi”, “trơn bóng đùa nhau”, “thơm ngậy nồng nàn”, “nhìn đã thèm”...
– Cái “tôi” của tác giả là một người nhạy cảm, gắn bó sâu sắc với quê hương, biết trân trọng những giá trị dân gian mộc mạc, và có khả năng cảm nhận tinh tế vẻ đẹp trong những điều giản dị nhất.

Câu 5.
Chất trữ tình thể hiện qua:
Giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, như một lời tâm tình, hồi tưởng.
Cảm xúc gắn bó với quê hương, với mẹ, với phong tục truyền thống.
Ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm, gợi nhớ, chan chứa tình cảm yêu thương, hoài niệm.

Câu 6.

Dù mâm lễ có bày biện bao nhiêu món ngon vật lạ, nếu thiếu đi đĩa xôi khúc thì vẫn thấy như thiếu vắng một phần linh hồn của quê hương. Xôi khúc không chỉ là món ăn – nó là ký ức, là phong tục, là cách người dân quê tôi bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên, với các vị thần linh. Mùi thơm của lá khúc, vị ngậy của xôi như gói cả tình cảm, sự trân trọng vào từng hạt gạo dẻo thơm. Đó là thứ khiến ai đi xa cũng nhớ, ai trở về cũng thấy thân quen. Qua đoạn văn, em cảm nhận được thông điệp sâu sắc: hãy giữ gìn những giá trị truyền thống, bởi chính chúng làm nên hồn cốt của một vùng quê, một dân tộc.



Câu 1.

Văn bản được diễn đạt bởi sự kết hợp của miêu tả, tự sự, biểu cảm và một chút bình luận.

Câu 2.
Chủ đề của đoạn trích là: Vẻ đẹp bình dị mà sâu sắc của cây rau khúc và món xôi khúc trong đời sống văn hóa, tinh thần của người dân quê.

Câu 3.
a. Tính mạch lạc về nội dung thể hiện qua:
– Văn bản xoay quanh một đối tượng trung tâm là cây rau khúc và món xôi khúc.
– Các đoạn được sắp xếp theo trình tự hợp lý: từ việc giới thiệu cây rau khúc → cách chế biến món xôi khúc → đến vai trò trong đời sống văn hóa.

b. Phép liên kết: Phép nối với từ "sau đó".

Câu 4.
– Từ ngữ, hình ảnh thể hiện cảm xúc: “mùi đồng bãi”, “mát rười rượi”, “trơn bóng đùa nhau”, “thơm ngậy nồng nàn”, “nhìn đã thèm”...
– Cái “tôi” của tác giả là một người nhạy cảm, gắn bó sâu sắc với quê hương, biết trân trọng những giá trị dân gian mộc mạc, và có khả năng cảm nhận tinh tế vẻ đẹp trong những điều giản dị nhất.

Câu 5.
Chất trữ tình thể hiện qua:
Giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, như một lời tâm tình, hồi tưởng.
Cảm xúc gắn bó với quê hương, với mẹ, với phong tục truyền thống.
Ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm, gợi nhớ, chan chứa tình cảm yêu thương, hoài niệm.

Câu 6.

Dù mâm lễ có bày biện bao nhiêu món ngon vật lạ, nếu thiếu đi đĩa xôi khúc thì vẫn thấy như thiếu vắng một phần linh hồn của quê hương. Xôi khúc không chỉ là món ăn – nó là ký ức, là phong tục, là cách người dân quê tôi bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên, với các vị thần linh. Mùi thơm của lá khúc, vị ngậy của xôi như gói cả tình cảm, sự trân trọng vào từng hạt gạo dẻo thơm. Đó là thứ khiến ai đi xa cũng nhớ, ai trở về cũng thấy thân quen. Qua đoạn văn, em cảm nhận được thông điệp sâu sắc: hãy giữ gìn những giá trị truyền thống, bởi chính chúng làm nên hồn cốt của một vùng quê, một dân tộc.



Có bao giờ bạn tự hỏi: điều gì làm cho một dân tộc trở nên đặc biệt? Là lịch sử, là ngôn ngữ, là văn hóa… nhưng có lẽ, điều quan trọng hơn cả là cách con người đối xử với nhau trong cuộc sống. Ở Việt Nam, chúng ta có một truyền thống rất đẹp, được ông bà ta đúc kết ngắn gọn trong câu: “Lá lành đùm lá rách”. Nghe đơn giản thế thôi, nhưng trong đó là cả một triết lý sống – về sự sẻ chia, về tình người, về lòng nhân ái – và chính điều đó đã tạo nên một phần hồn của dân tộc. Vì vậy, dù thời gian có trôi, xã hội có đổi thay thế nào, chúng ta vẫn cần giữ gìn và tiếp nối truyền thống ấy, bởi nó không chỉ là một thói quen sống, mà còn là điều làm cho con người trở nên đáng quý hơn.

Hình ảnh “lá lành đùm lá rách” thật ra đến từ điều rất bình dị. Một chiếc lá rách thì mong manh, dễ bị gió quật ngã, nhưng nếu được một chiếc lá lành che chở, nó sẽ bền hơn, mạnh mẽ hơn. Trong cuộc sống cũng vậy, có người may mắn sinh ra trong gia đình đầy đủ, được học hành, ăn no mặc ấm, nhưng cũng có người sinh ra đã phải gánh trên vai những khó khăn. Khi người may mắn hơn biết quan tâm, giúp đỡ những người còn thiếu thốn, thì không chỉ người được giúp thấy ấm lòng, mà chính người cho đi cũng cảm nhận được một niềm vui rất đặc biệt – niềm vui của sự cho mà không cần nhận lại. Cảm giác đó nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như một ngọn lửa ấm trong tim.

Bản thân mình đã từng cảm nhận điều đó rất rõ. Có lần trường mình tổ chức chuyến đi từ thiện lên vùng cao. Mình được tận mắt thấy những đứa trẻ bằng tuổi mình nhưng phải đi học bằng chân trần, không có áo ấm, không có cặp sách. Lúc đó, những món đồ cũ ở nhà mà mình chẳng mấy khi dùng đến lại trở thành “quý như vàng” với các em. Mình đã gom góp tất cả sách vở, áo ấm, đồ chơi… mang theo. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mấy em nhỏ, tự nhiên mình thấy sống mũi cay cay. Lần đầu tiên, mình hiểu rằng: hóa ra “giúp người khác” không chỉ là hành động tốt, mà là một cách để trưởng thànhbiết yêu thương nhiều hơn.

Trong xã hội hiện đại bây giờ, mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt. Người ta bận rộn hơn, lo cho bản thân nhiều hơn, và đôi khi quên mất việc dừng lại để nhìn xung quanh. Có lúc mình thấy mọi người vô cảm trước nỗi đau người khác, hoặc thậm chí còn hoài nghi khi ai đó làm điều tử tế – “liệu có thật lòng không?”, “có mưu đồ gì không?”. Chính vì thế mà truyền thống “lá lành đùm lá rách” lại càng đáng quý và cần được giữ gìn hơn bao giờ hết. Bởi trong một thế giới mà lòng tốt có thể bị nghi ngờ, thì sự chân thành, sự tử tế lại càng cần được nâng niu.

Điều tuyệt vời là, tinh thần ấy vẫn còn, vẫn đang hiện diện khắp nơi, chỉ cần chúng ta chịu để ý. Là những thùng quyên góp âm thầm ở góc trường. Là người đàn ông dừng xe giữa đường để nhường người già qua đường. Là những đội sinh viên tình nguyện đi dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo. Và nhiều hơn thế nữa. Mỗi người một chút, mỗi hành động nhỏ thôi, nhưng gộp lại sẽ thành một điều rất lớn – đó là sự nhân văn, là tình người, là văn hóa.

Giữ gìn truyền thống “Lá lành đùm lá rách” không phải là làm điều gì vĩ đại. Đôi khi, chỉ cần bạn quan tâm một chút, lắng nghe một chút, giúp một ai đó bằng việc nhỏ, là bạn đã góp phần giữ cho truyền thống ấy sống tiếp rồi. Và chính những điều giản dị như vậy mới là thứ bền lâu nhất – bởi vì chúng xuất phát từ trái tim.

Cuối cùng, mình nghĩ rằng: truyền thống “Lá lành đùm lá rách” là một phần của bản sắc dân tộc, nhưng cũng là một phần của tính người. Nó không chỉ làm đẹp xã hội, mà còn làm đẹp chính mỗi người chúng ta. Trong một thế giới ngày càng khô khan, nếu bạn có thể trở thành một chiếc “lá lành” để sưởi ấm ai đó, thì bạn đã sống không uổng rồi.

Câu 1.
Văn bản trên có sự kết hợp giữa phương thức biểu cảm với tự sự, miêu tả, và nghị luận.

Câu 2.
Chủ đề của văn bản: Ca ngợi món phở như một nét đẹp văn hoá ẩm thực, gắn bó sâu sắc với đời sống tinh thần và tình cảm của người Việt Nam.

Câu 3.
a. Phép lặp:thịt chín” được lặp lại nhằm nhấn mạnh giá trị của thịt chín trong bát phở.
b. Phép thế:việc ấy” thay thế cho hành động “thái sẵn thịt chín, thái cứ vụn ra...”.

Câu 4.
Cái tôi của tác giả trong đoạn văn được thể hiện là một cái tôi tài hoa, tinh tế, gắn bó sâu sắc với đời sống bình dị của nhân dân. Tác giả biết cảm, biết rung động trước những hình ảnh rất đời thường như “bếp lửa hàng phở” hay “người nhún nhảy như trẻ em đang thú đời”, thể hiện sự trân trọng và yêu mến nếp sống dân dã.

Câu 5.
Một số câu văn bộc lộ cảm xúc của tác giả trong đoạn (4):

  • “Có những lúc, tôi muốn thu thanh vào đĩa...” → Thể hiện niềm tiếc nuối với những tiếng rao đã vắng bóng.
  • “Những tiếng rao ấy, một phần nào vang hưởng lên cái nhạc điệu sinh hoạt chung của chúng ta đấy.” → Thể hiện sự trân trọng, cảm xúc sâu sắc về giá trị văn hoá của tiếng rao trong ký ức và đời sống.
  • Câu 6: Tuổi thơ em gắn liền với những buổi chiều hè rực nắng, khi tiếng ve kêu râm ran trên những tán phượng vĩ cũng là lúc lũ trẻ trong xóm ùa ra con ngõ nhỏ quen thuộc. Chúng em chơi trốn tìm, bắn bi, nhảy dây, chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười giòn tan vang vọng cả một góc trời. Có những ngày mưa bất chợt đổ xuống, bọn em chẳng những không sợ ướt mà còn reo hò như vừa được ban tặng một cuộc vui mới – nhảy nhót dưới mưa, rượt đuổi nhau qua những vũng nước đọng, mặc cho quần áo lấm lem bùn đất. Em vẫn nhớ mùi thơm ngai ngái của cỏ cây sau mưa, mùi đất nồng ấm và cả cảm giác mát lạnh khi chân trần dẫm lên nền gạch ướt. Nhớ cả những ngày được bà dắt ra chợ quê, mua cho một que kẹo bông, chiếc bánh đa nướng thơm mùi mè, rồi hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Mọi thứ giản dị, mộc mạc ấy, với em, lại là những khoảnh khắc đẹp đẽ và trong trẻo nhất. Dù thời gian có trôi qua, em vẫn luôn giữ gìn những ký ức ấy như một kho báu – bởi tuổi thơ, một khi đã đi qua, sẽ chẳng bao giờ trở lại, nhưng mãi mãi là một phần thiêng liêng trong tim mỗi người.

Câu 1.
Văn bản trên có sự kết hợp giữa phương thức biểu cảm với tự sự, miêu tả, và nghị luận.

Câu 2.
Chủ đề của văn bản: Ca ngợi món phở như một nét đẹp văn hoá ẩm thực, gắn bó sâu sắc với đời sống tinh thần và tình cảm của người Việt Nam.

Câu 3.
a. Phép lặp:thịt chín” được lặp lại nhằm nhấn mạnh giá trị của thịt chín trong bát phở.
b. Phép thế:việc ấy” thay thế cho hành động “thái sẵn thịt chín, thái cứ vụn ra...”.

Câu 4.
Cái tôi của tác giả trong đoạn văn được thể hiện là một cái tôi tài hoa, tinh tế, gắn bó sâu sắc với đời sống bình dị của nhân dân. Tác giả biết cảm, biết rung động trước những hình ảnh rất đời thường như “bếp lửa hàng phở” hay “người nhún nhảy như trẻ em đang thú đời”, thể hiện sự trân trọng và yêu mến nếp sống dân dã.

Câu 5.
Một số câu văn bộc lộ cảm xúc của tác giả trong đoạn (4):

  • “Có những lúc, tôi muốn thu thanh vào đĩa...” → Thể hiện niềm tiếc nuối với những tiếng rao đã vắng bóng.
  • “Những tiếng rao ấy, một phần nào vang hưởng lên cái nhạc điệu sinh hoạt chung của chúng ta đấy.” → Thể hiện sự trân trọng, cảm xúc sâu sắc về giá trị văn hoá của tiếng rao trong ký ức và đời sống.
  • Câu 6: Tuổi thơ em gắn liền với những buổi chiều hè rực nắng, khi tiếng ve kêu râm ran trên những tán phượng vĩ cũng là lúc lũ trẻ trong xóm ùa ra con ngõ nhỏ quen thuộc. Chúng em chơi trốn tìm, bắn bi, nhảy dây, chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười giòn tan vang vọng cả một góc trời. Có những ngày mưa bất chợt đổ xuống, bọn em chẳng những không sợ ướt mà còn reo hò như vừa được ban tặng một cuộc vui mới – nhảy nhót dưới mưa, rượt đuổi nhau qua những vũng nước đọng, mặc cho quần áo lấm lem bùn đất. Em vẫn nhớ mùi thơm ngai ngái của cỏ cây sau mưa, mùi đất nồng ấm và cả cảm giác mát lạnh khi chân trần dẫm lên nền gạch ướt. Nhớ cả những ngày được bà dắt ra chợ quê, mua cho một que kẹo bông, chiếc bánh đa nướng thơm mùi mè, rồi hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Mọi thứ giản dị, mộc mạc ấy, với em, lại là những khoảnh khắc đẹp đẽ và trong trẻo nhất. Dù thời gian có trôi qua, em vẫn luôn giữ gìn những ký ức ấy như một kho báu – bởi tuổi thơ, một khi đã đi qua, sẽ chẳng bao giờ trở lại, nhưng mãi mãi là một phần thiêng liêng trong tim mỗi người.