

Đặng Thị Minh Trang
Giới thiệu về bản thân



































Xã hội ngày càng phát triển, con người không chỉ cần cơm no, áo ấm mà còn cần được sống công bằng và tôn trọng. Trong đó, bình đẳng giới là một trong những giá trị quan trọng, thể hiện sự văn minh của một cộng đồng. Tuy nhiên, đây vẫn là một vấn đề khiến chúng ta phải suy nghĩ và hành động nhiều hơn nữa.
Bình đẳng giới có nghĩa là mọi người – dù là nam hay nữ – đều có quyền và cơ hội như nhau trong học tập, lao động, bày tỏ ý kiến và theo đuổi ước mơ. Thực tế cho thấy, ngày nay phụ nữ đã có mặt ở nhiều vị trí quan trọng trong xã hội: bác sĩ, giáo sư, lãnh đạo… Nhưng bên cạnh đó vẫn còn những định kiến: "con gái thì không nên học ngành kỹ thuật", "phụ nữ thì chỉ nên lo việc nhà", hay "con trai thì không được khóc"... Những suy nghĩ ấy đã làm tổn thương biết bao người chỉ vì giới tính của họ.
Không chỉ là vấn đề của phụ nữ, bình đẳng giới còn là quyền lợi của nam giới, khi họ cũng cần được cảm thông, chia sẻ và tự do thể hiện bản thân. Một xã hội thật sự văn minh là khi không ai bị đánh giá vì giới tính mà được nhìn nhận bởi chính khả năng và phẩm chất của mình.
Muốn có được điều đó, trước hết chúng ta cần thay đổi cách nghĩ, tôn trọng sự khác biệt, và giáo dục giới tính đúng đắn từ gia đình đến nhà trường. Đừng để con gái phải sống khép mình vì sợ định kiến, cũng đừng bắt con trai phải cứng cỏi khi em đang buồn.
Bình đẳng giới không phải là khẩu hiệu, mà là hành động. Khi ai cũng được là chính mình, xã hội mới thật sự hạnh phúc.
Câu 1 : ngôi thứ nhất
Câu 2 ;Thời gian: Vào một buổi chạng vạng tối.
Không gian: Ở ngã tư đường, nơi rẽ về nhà ngoại – chỗ “tôi” định bỏ nhà đi và gặp thằng Lụm.
Câu 3: Vì thằng Lụm không có cha mẹ, nên nó thèm khát tình cảm gia đình. Được ba mẹ rầy, đánh chính là dấu hiệu của sự quan tâm, yêu thương – điều mà Lụm không có. Do đó, nó mong có ba mẹ để được rầy la, đánh mắng như “tôi”.
Câu 4:Lúc đầu truyện, nhân vật “tôi” gọi Lụm là “mày”, thể hiện sự hơn tuổi hoặc cố tỏ ra người lớn.
Cuối truyện, “tôi” đổi cách xưng hô gọi Lụm là “anh”, thể hiện sự kính trọng, cảm thông và trưởng thành hơn trong nhận thức.
Câu 5
Em ko đồng tình vì: Gia đình là nơi yêu thương, chở che và dạy dỗ, là nền tảng quan trọng cho sự trưởng thành.Truyện cho thấy, khi “tôi” rời xa gia đình, mới nhận ra giá trị của tình thân, còn Lụm – người không có cha mẹ – luôn khao khát một mái ấm để trở về.
Câu 1: văn bản thông tin giới thiệu một di tích lịch sử
Câu 2: Đối tượng thông tin được đề cập là : khu đi tích cố đô Huế
Câu 3: Cách trình bày thông tin trong câu văn “Ngày 6-12-1993, Cố đô Huế đã được Tổ chức UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa thế giới, do đó nơi đây trở thành một trong những di tích quan trọng nhất của Việt Nam và của nhân loại.” là trình bày theo trình tự thời gian và quan hệ nhân quả.
Câu 4: phương tiện phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản là hình ảnh" Hoàng Thành Huế"
Câu 5:- Mục đích của văn bản là giới thiệu về Cố đô Huế, một di sản văn hóa thế giới và giá trị lịch sử của nó.
Câu 1: luận đề của văn bản nói về "cái bóng" trong chuyện "Người con gái Nam xương"
Câu 2 : theo người viết chuyện người con gái Nam xương được hấp dẫn bởi tình huống sau khi người vợ nhảy xuống sông thì được cứu sống và quay lại nhờ chồng lập đền giải oan
Câu 3: giúp giới thiệu nội dung truyện và tạo hứng thú với người đọc
Câu 4 :Chi tiết được trình bày khách quan: "Ngày xưa chưa có tivi, đến cả “rối hình" cũng không có, tối tối con cái thường quây quần quanh cha mẹ, ông bà, chơi trò soi bóng trên tường, nhờ ánh sáng ngọn đèn dầu, mỡ."
-Chi tiết được trình bày chủ quan: Người vợ, vì chồng vắng nhà dằng dặc như thế, tối tối cũng chỉ còn biết chơi đùa với con bằng trò chơi ấy.
Câu 5: người viết cho rằng Chi tiết cái bóng là được lấy từ cuộc sống đời thường của mỗi con người chúng ta,đâu đâu chúng ta cũng có thể thấy được cái bóng của chính mình.