Nguyễn Thùy Linh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thùy Linh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

 

     Trong những năm gần đây, bạo lực học đường đã trở thành một vấn đề nhức nhối trong xã hội. Hiện tượng này không chỉ xuất hiện trong các trường học mà còn lan rộng ra nhiều môi trường khác, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý và sự phát triển của học sinh. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến bạo lực học đường, hậu quả ra sao, và chúng ta cần làm gì để ngăn chặn?

     Trước hết, bạo lực học đường có thể xuất phát từ nhiều nguyên nhân. Một trong số đó là sự tác động của môi trường gia đình. Nếu trẻ sống trong gia đình có bạo lực, thiếu sự quan tâm từ cha mẹ, hoặc bị áp lực học tập quá lớn, chúng có thể dễ dàng có hành vi bạo lực với bạn bè. Ngoài ra, ảnh hưởng từ mạng xã hội và các nội dung độc hại trên internet cũng là nguyên nhân khiến nhiều học sinh có xu hướng bắt chước hành vi tiêu cực. Thêm vào đó, việc thiếu giáo dục về kỹ năng sống và đạo đức trong nhà trường cũng khiến các em không biết cách kiểm soát cảm xúc, dẫn đến xung đột bằng bạo lực.

       Hậu quả của bạo lực học đường là vô cùng nghiêm trọng. Nó không chỉ gây tổn thương về thể chất mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của nạn nhân, thậm chí để lại những vết sẹo tâm lý suốt đời. Nhiều học sinh bị bắt nạt dẫn đến trầm cảm, sợ hãi khi đến trường, hoặc nghiêm trọng hơn là có ý định tự tử. Đối với người thực hiện hành vi bạo lực, nếu không được can thiệp kịp thời, họ có thể hình thành tính cách hung hăng, dễ vi phạm pháp luật khi trưởng thành. Đồng thời, bạo lực học đường còn làm xấu đi môi trường giáo dục, ảnh hưởng đến chất lượng học tập và hình thành một thế hệ trẻ thiếu nhân cách.

      Vậy chúng ta cần làm gì để hạn chế tình trạng này? Trước hết, gia đình phải là nơi giáo dục con cái về đạo đức, tình yêu thương và cách kiểm soát cảm xúc. Cha mẹ cần quan tâm đến con nhiều hơn, lắng nghe và chia sẻ để hiểu được tâm tư của con. Nhà trường cũng đóng vai trò quan trọng khi cần có các chương trình giáo dục kỹ năng sống, dạy học sinh cách giải quyết mâu thuẫn mà không dùng bạo lực. Đồng thời, giáo viên cần quan sát, kịp thời phát hiện và ngăn chặn những hành vi bạo lực ngay từ khi mới xuất hiện. Bên cạnh đó, xã hội cần tăng cường truyền thông về hậu quả của bạo lực học đường, đồng thời có những biện pháp xử lý nghiêm minh đối với những hành vi sai trái.

     Tóm lại, bạo lực học đường là một vấn đề nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sự phát triển của thế hệ trẻ và toàn xã hội. Để ngăn chặn tình trạng này, cần có sự chung tay của gia đình, nhà trường và cộng đồng. Chỉ khi mỗi người đều nhận thức được tầm quan trọng của giáo dục nhân cách và hành động vì một môi trường học đường an toàn, chúng ta mới có thể đẩy lùi vấn nạn này và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho thế hệ trẻ.

     Tôi là Tấm. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh côi cút, mẹ mất sớm, cha đi thêm bước nữa. Nhưng rồi cha cũng qua đời, để tôi một mình chịu đựng sự cay nghiệt của dì ghẻ và đứa em cùng cha khác mẹ – Cám. Ngày nào cũng vậy, tôi phải làm lụng quần quật từ sáng sớm đến tối mịt: nào quét nhà, nào xay lúa, nào chăn trâu... Còn Cám thì suốt ngày chỉ biết ăn chơi, được mẹ nuông chiều hết mực.

          Một hôm, mẹ con Cám bảo tôi và Cám ra đồng xúc tép, ai bắt được nhiều hơn thì sẽ được thưởng một cái yếm đỏ. Tôi mừng lắm, cố gắng chăm chỉ làm việc, từng chút một xúc đầy giỏ. Nhưng Cám thì khác, nó chỉ mải rong chơi, chẳng chịu bắt con nào. Đến khi thấy giỏ tôi đầy cá, nó lại bày trò xảo quyệt.

   Cám cười ngọt ngào rồi chạy đến bên tôi, nói:

   Chị Tấm ơi, chị có muốn đẹp không?

   Tôi ngạc nhiên nhìn nó:

    Sao em lại hỏi thế?

         Muốn đẹp thì phải xuống sông tắm đi! Nước trong lắm, tắm xong da chị sẽ trắng hồng cho mà xem!

      Nghe lời Cám, tôi thật thà bước xuống dòng nước mát lạnh, để mặc con sóng vỗ về làn da rám nắng của mình. Nhưng khi quay lên, tôi chết lặng. Giỏ cá của tôi trống trơn! Cám đã ôm hết cá chạy mất. Tôi chỉ biết đứng đó, nước mắt lăn dài, tủi thân vô cùng.

      Tôi ngồi bệt xuống bờ sông, òa khóc nức nở. Giữa lúc tuyệt vọng, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

Tấm ơi, con đừng khóc nữa!

      Tôi giật mình nhìn quanh, thấy một bà cụ già tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ đang nhìn tôi. Tôi vội vàng kể lại sự tình. Bà cụ mỉm cười rồi chỉ tay xuống giỏ:

     Con thử xem lại giỏ cá đi!

     Tôi cúi xuống, bất ngờ khi thấy một con cá bống nhỏ vẫn còn ở đó. Bà cụ bảo tôi đem về nuôi trong giếng, ngày ngày mang cơm cho bống ăn. Tôi làm theo lời bà, mỗi lần gọi:

     "Bống bống, bang bang, lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người."

     Thì từ dưới giếng, con bống lại bơi lên, vẫy đuôi vui mừng. Tôi quý nó lắm, coi nó như người bạn thân thiết duy nhất của mình. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu…Dì ghẻ phát hiện ra chuyện tôi nuôi cá bống. Một ngày nọ, mụ giả vờ bảo tôi đi chăn trâu thật xa, dặn không được về sớm. Tôi vâng lời mà không biết đó là một cái bẫy. Khi trở về, tôi gọi mãi nhưng chẳng thấy bống đâu. Nhìn xuống giếng, chỉ thấy nước đục ngầu, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bất an.

       Dì ghẻ đứng trong bếp, nhếch mép cười lạnh lùng:

       Hôm nay nhà có món canh ngon lắm đấy, ăn thử đi con!

     Tôi run rẩy nhìn bát canh trên mâm, lòng đau như cắt. Tôi hiểu rồi… bống của tôi đã bị giết mất rồi