Trương Tiến Dũng

Giới thiệu về bản thân

riche$t p3rson on o1m
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

-Hai câu thơ trên sử dụng BPTT ẩn dụ 

-Những từ ngữ biểu hiện là : "đi gió đi sương" , thể hiện sự lam lũ , khổ cực và vất varcuar người mẹ châm lo cho cuộc đời của con.

-Tác dụng :

-Tăng sức gợi hình , gợi cảm cho câu thơ

-Ca ngợi tình mẫu tử cao đẹp ,cao quý

-Tác giả bày tỏ sự thương xót đỗi với sự hi sinh vất vả bao năm vì đứa con của mình. 

                                                                                                           Bài làm

Có ai đó đã từng nói rằng trường học là ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Đối với tôi, mái trường cấp hai thân yêu - nơi tôi đang học tập chính là ngôi nhà thứ hai đó. Tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên ngôi trường này, đặc biệt nhất là những giờ ra chơi thật sôi động.

Ngôi trường của em rất to và đẹp, nó được đặt ngay ở khu trung tâm của xã. Con đường dẫn vào trường được đổ bê tông phẳng lì. Hai bên đường là những hàng bạch đàn thẳng tắp, cao vút, cành lá lao xao như vẫy chào chúng em tới trường. Bước qua cổng trường, em đã gặp ngay bác trống nằm tròn vo trên giá ngay cạnh phòng bác bảo vệ. Có lẽ vì chưa có ai đánh thức nên bác vẫn còn ngủ say.

Sân trường lát gạch đã được các bạn trực ban quét dọn sạch sẽ. Giữa sân, mấy cây bằng lăng đã nở hoa tím ngát. Đằng kia là bác xà cừ già, cành lá sum sê che rợp cả góc sân cho chúng em vui chơi thỏa thích. Trên đỉnh cột cờ nằm ở dãy nhà hiệu bộ, lá cờ đỏ sao vàng phấp phới bay như đùa vui trong gió. Nhà hiệu bộ và hai dãy phòng học cao tầng được bố trí theo hình chữ U ôm gọn lấy sân trường. Các phòng học đều được quét vôi vàng, cửa sổ sơn xanh rất đẹp. Phòng học nào cũng rộng rãi, thoáng mát và được trang trí giống nhau. Bàn ghế trong các phòng học cũng được kê ngay ngắn thẳng hàng.

Khi kết thúc mỗi giờ học tập căng thẳng, tất cả học sinh trong trường lại xuống sân trường. Lúc này, sân trường luôn là nơi đông vui, nhộn nhịp nhất. Trên sân trường có nhiều hàng ghế đá, các bồn cây được sắp xếp thẳng hàng. Những cây cổ thụ lâu năm không biết đã tỏa bóng mát cho biết bao nhiêu thế hệ học sinh. Nhiều nhóm học sinh ngồi trên những chiếc ghế đá, hay dưới những gốc cây để trò chuyện với nhau hay đọc sách, học bài trước khi đến lớp. Ở những khoảng sân rộng rãi, từng nhóm học sinh chơi cầu lông, đá cầu, nhảy dây… Tiếng cười nói vang vọng khắp không gian hòa cùng với tiếng chim hót ríu rít. Khoảng sân trường lúc này sôi động biết bao nhiêu.

Khi tiếng trống báo hiệu vào học vang lên, các bạn học sinh nhanh chóng trở lại lớp học. Ngôi trường lại trở nên im lặng đến kỳ lạ. Thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng đọc bài văng vẳng từ các lớp học.

Dưới mái trường này, tôi đã trải qua những giờ học tập thật bổ ích, những giờ ra chơi thật vui vẻ… Đối với tôi, nơi đây giống như ngôi nhà thứ hai vậy. Ngôi trường đã ở đó, như một người bạn, chứng kiến bao thế hệ trưởng thành, bao kỷ niệm của tuổi học trò. Đó cũng là nơi đã chắp cánh cho những ước mơ đang ngày một bay xa hơn.

Câu 9 :

"Tre Việt Nam" là bài thơ kiệt tác của Nguyễn Duy được nhiều người yêu thích. Đây là một phần tiêu biểu của bài thơ ấy. Bài thơ được viết theo thể thơ lục bát; trong đó câu lục đầu bài thơ được cắt thành hai dòng (2+4) và câu lục cuối bài được cắt thành ba dòng (2+2+2). Lời thơ mượt mà, có nhiều hình ảnh đẹp, giọng thơ du dương truyền cảm.

Câu 10 : Để xứng đáng với truyền thống của dân tộc, em sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để trở thành con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Tích cực tham gia các phong trào từ thiện, đền ơn đáp nghĩa, bảo vệ mô trường. Sống trong sạch, lương thiện, chan hòa, không làm điều gì tổn hại đến danh dự gia đình, xã hội. Đồng thời, em cũng sẽ tích cực giới thiệu với bạn bè và mọi người về truyền thống, văn hóa và bản sắc của dân tộc.

Những kỉ niệm với bạn thân là kỉ niệm không bao giờ có thể quên, buồn có, vui có mà kỉ niệm buồn thường sẽ sâu sắc hơn. Em và cậu bạn thân đã cùng nhau đạp xe dưới trời mưa, vừa bị ngã vừa bị ốm nhưng lại rất đáng nhớ.

Cậu bạn của em tên Nam, là bạn học cùng lớn lại ở cùng xóm với em. Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng phải có đôi có cặp, có khi còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Bố mẹ hai bên khi không thấy một trong hai đứa là biết chắc hai đứa đang ở cùng nhau hoặc hỏi đứa này sẽ biết được thông tin của đứa kia. Có lần chúng em đang trên đường đi học về, trời bỗng nhiên nổi gió dông, mây đen ùn ùn kéo đến. Thấy gió mát, em và Nam khoái chí đạp xe trên đường. Dù được mọi người nhắc đi nhanh kẻo trời mưa nhưng hai đứa bỏ ngoài tai.

Trời đổ mưa rào, cơn mưa mùa hè mát lạnh, từng hạt nước mưa rơi vào mặt tạo cảm giác thích thú, em với Nam rủ nhau vừa đi xe đạp vừa tắm mưa. Được một đoạn vì đường mưa trơn trượt, xe Nam và vào cái nắp cống nên ngã lăn ra đường, em nhìn thấy thế liền phanh gấp xe lại nên cũng ngã nhào. Hai đứa bị đau chẳng còn thiết tắm mưa, chỉ đành dong xe đạp về nhà. Đêm hôm ấy cả hai đứa đều bị sốt và ho, thế là bị cảm lạnh. Dù bị bố mẹ mắng và phải nghỉ học vài hôm nhưng khi đi học trở lại, hai đứa gặp nhau vẫn cười khúc khích về vụ tắm mưa đó.

Chúng em hứa sẽ không nghịch dại như thế nữa, ngược lại nếu một trong hai đứa có ý định không tốt thì đứa còn lại phải có trách nhiệm khuyên bảo hoặc ngăn cản, nhất định không được hùa theo hoặc cổ vũ. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và lớn dần lên như thế đó.

Những kỉ niệm với bạn thân là kỉ niệm không bao giờ có thể quên, buồn có, vui có mà kỉ niệm buồn thường sẽ sâu sắc hơn. Em và cậu bạn thân đã cùng nhau đạp xe dưới trời mưa, vừa bị ngã vừa bị ốm nhưng lại rất đáng nhớ.

Cậu bạn của em tên Nam, là bạn học cùng lớn lại ở cùng xóm với em. Hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng phải có đôi có cặp, có khi còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Bố mẹ hai bên khi không thấy một trong hai đứa là biết chắc hai đứa đang ở cùng nhau hoặc hỏi đứa này sẽ biết được thông tin của đứa kia. Có lần chúng em đang trên đường đi học về, trời bỗng nhiên nổi gió dông, mây đen ùn ùn kéo đến. Thấy gió mát, em và Nam khoái chí đạp xe trên đường. Dù được mọi người nhắc đi nhanh kẻo trời mưa nhưng hai đứa bỏ ngoài tai.

Trời đổ mưa rào, cơn mưa mùa hè mát lạnh, từng hạt nước mưa rơi vào mặt tạo cảm giác thích thú, em với Nam rủ nhau vừa đi xe đạp vừa tắm mưa. Được một đoạn vì đường mưa trơn trượt, xe Nam và vào cái nắp cống nên ngã lăn ra đường, em nhìn thấy thế liền phanh gấp xe lại nên cũng ngã nhào. Hai đứa bị đau chẳng còn thiết tắm mưa, chỉ đành dong xe đạp về nhà. Đêm hôm ấy cả hai đứa đều bị sốt và ho, thế là bị cảm lạnh. Dù bị bố mẹ mắng và phải nghỉ học vài hôm nhưng khi đi học trở lại, hai đứa gặp nhau vẫn cười khúc khích về vụ tắm mưa đó.

Chúng em hứa sẽ không nghịch dại như thế nữa, ngược lại nếu một trong hai đứa có ý định không tốt thì đứa còn lại phải có trách nhiệm khuyên bảo hoặc ngăn cản, nhất định không được hùa theo hoặc cổ vũ. Tình bạn của chúng em đã trưởng thành và lớn dần lên như thế đó.

Câu hỏi về việc quả trứng có trước hay con gà có trước là một câu hỏi triết học cổ điển, thường được sử dụng để thảo luận về vấn đề nguyên nhân và kết quả. Theo quan điểm khoa học, con gà có trước. Điều này dựa trên lý thuyết tiến hóa, theo đó các loài động vật phát triển qua hàng triệu năm thông qua quá trình chọn lọc tự nhiên. Trước khi có con gà như chúng ta biết ngày nay, đã có những loài chim tiền thân, và qua thời gian, chúng đã tiến hóa thành các loài chim hiện đại, bao gồm cả gà. Vì vậy, quả trứng của loài gà hiện đại là kết quả của quá trình tiến hóa kéo dài, và không thể coi là có trước con gà.

                                                                                                           Bài làm

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào, trong sáng bên người bạn thân tên Minh. Minh là bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của tôi. Chúng tôi luôn đồng hành cùng nhau trong mọi trò chơi, mọi buổi học và cả những lần nghịch ngợm khiến người lớn phải lắc đầu. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất với Minh diễn ra vào một buổi chiều mùa hè năm lớp 4, khi cả hai quyết định đi câu cá bên bờ sông nhỏ ở cuối làng.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời xanh cao, gió nhẹ thổi làm những tán cây bên đường xào xạc. Sau giờ học buổi sáng, Minh mang hai chiếc cần câu tự làm bằng tre và một hộp nhỏ đựng giun đất đến nhà tôi. Cậu hào hứng nói:

  • Này, đi câu cá với tớ đi! Hôm qua tớ ra đây xem, thấy nhiều cá lắm!

Tôi nghe thế liền gật đầu đồng ý ngay. Cả hai đứa mang theo một chiếc giỏ nhỏ để đựng cá, rồi chạy bộ ra bờ sông. Con đường dẫn đến bờ sông trải dài qua cánh đồng lúa xanh mướt, thoảng mùi hương thơm của lúa đang thì con gái. Khi đến nơi, khung cảnh trước mắt thật yên bình: dòng nước trong vắt, những đám cỏ lau đung đưa trong gió, và vài chú chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước.

Minh chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây râm mát, còn tôi ngồi cách cậu một đoạn. Chúng tôi cẩn thận móc giun vào lưỡi câu, thả xuống dòng nước và bắt đầu chờ đợi. Minh lúc nào cũng tỏ ra rất kiên nhẫn, còn tôi thì sốt ruột, liên tục kiểm tra cần câu xem có cá cắn mồi hay chưa.

Được một lúc, Minh reo lên:

  • Có cá rồi!

Cậu kéo cần lên, và quả thật, một chú cá nhỏ đang quẫy đuôi mạnh mẽ. Minh cười toe toét, tự hào vì là người đầu tiên bắt được cá. Tôi nhìn cậu với ánh mắt vừa ghen tị vừa quyết tâm. Tôi nghĩ thầm: “Không thể để Minh thắng mình được!”.

Tôi tập trung hơn, giữ im lặng để không làm cá sợ. Một lát sau, cần câu của tôi cũng rung lên. Tôi mừng rỡ kéo lên, nhưng khi nhìn thấy thứ mắc vào lưỡi câu, tôi không khỏi thất vọng. Đó không phải là cá, mà chỉ là một cành cây nhỏ trôi dưới nước. Minh nhìn thấy liền ôm bụng cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng bắt được một chú cá nhỏ xíu. Dù cá của tôi không to như của Minh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Chúng tôi tiếp tục câu cá đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Kết quả là Minh bắt được ba con cá, còn tôi chỉ được một con, nhưng điều đó không quan trọng.

Trên đường về, Minh nói:

  • Hôm nay vui thật! Mai chúng mình lại đi nữa nhé!

Tôi gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Dù hôm đó cá không nhiều, nhưng chúng tôi đã có một buổi chiều thật đáng nhớ, với những tiếng cười và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.

Bây giờ, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Tình bạn trong sáng, giản dị giữa tôi và Minh luôn là một phần ký ức đẹp nhất của tuổi thơ, khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ về. Chuyến đi câu cá năm ấy không chỉ là một trò chơi, mà còn là minh chứng cho tình bạn gắn bó giữa hai đứa trẻ lớp 4.