

Đặng Khánh Thi
Giới thiệu về bản thân



































Để tìm giá trị nhỏ nhất của hàm số với , ta thực hiện các bước sau:
Bước 1: Tính đạo hàm
f'(x) = \frac{2(x - 2) - (2x + 2)}{(x - 2)^2} = \frac{-6}{(x - 2)^2}
Bước 2: Tính giới hạn khi
\lim_{x \to \infty} f(x) = \lim_{x \to \infty} \frac{2x + 2}{x - 2} = \frac{2 + 0}{1 - 0} = 2
Kết luận
Giá trị nhỏ nhất của h
àm số là .
Có những kỷ niệm trong cuộc đời mà dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, em vẫn không thể nào quên. Đó không phải là những kỷ niệm vui vẻ hay đáng nhớ, mà là những kỷ niệm khiến trái tim em đau đớn mỗi khi nghĩ lại. Một trong những kỷ niệm buồn ấy chính là ngày em phải chia tay với người bạn thân nhất của mình – An.
An là người bạn đầu tiên mà em gặp khi chuyển đến học ở một trường mới. Lúc đó, em còn rất lạ lẫm, cảm thấy cô đơn và bối rối giữa một biển người xa lạ. Nhưng An lại là người đã đến bên em, vươn tay ra và kéo em vào thế giới của cô. Cô ấy là một người bạn dịu dàng, luôn lắng nghe và chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn cùng em. Chúng em học cùng nhau, chơi cùng nhau, và thậm chí là cùng nhau vượt qua bao thử thách của những năm tháng học trò.
Nhưng rồi, một ngày, mọi thứ thay đổi. An thông báo với em rằng gia đình cô ấy sẽ chuyển đi một thành phố khác. Cảm giác như một cơn gió lạnh lướt qua trái tim em, khiến em không thể kìm nén được sự lo lắng. Em không muốn mất đi người bạn mà mình đã gắn bó bao nhiêu năm tháng. Tuy biết rằng cuộc sống đôi khi phải chấp nhận những sự thay đổi, nhưng em vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật rằng sẽ không còn những buổi chiều cùng nhau chạy nhảy ngoài sân trường, không còn những cuộc trò chuyện dài dằng dặc về những giấc mơ, về tương lai.
Ngày An đi, em đứng ở cổng trường, nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần trong dòng người. Cảm giác ấy thật khó tả, giống như một phần trong em đã bị bỏ lại phía sau. Em cố gắng cười thật tươi khi An quay lại nhìn mình lần cuối, nhưng trong mắt em là một nỗi buồn không thể che giấu. Dù đã hứa với nhau rằng sẽ giữ liên lạc, nhưng em biết sẽ có rất nhiều thứ thay đổi. Khoảng cách không chỉ là về địa lý, mà còn là khoảng cách trong trái tim mỗi người.
Ngày tháng trôi qua, em vẫn thường nghĩ về An. Dù chúng em có giữ liên lạc qua thư, qua điện thoại, nhưng không bao giờ có thể thay thế được những khoảnh khắc gần gũi, những nụ cười, những giọng nói thân thuộc. Em cảm thấy một sự trống vắng, thiếu vắng một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Dần dần, những lá thư cũng thưa dần, những cuộc trò chuyện cũng trở nên ngắn ngủi. Em tự hỏi liệu An có còn nhớ về những kỷ niệm cũ của chúng ta, về những lần cả hai cùng ngồi dưới tán cây phượng đỏ, hay liệu cô ấy đã quên đi em, quên đi một người bạn đã cùng cô ấy trải qua bao kỷ niệm đẹp.
Mỗi khi nhìn vào những bức ảnh cũ, em lại cảm thấy nghẹn ngào. Những ký ức đó dù đẹp đẽ đến thế nào cũng không thể làm vơi đi nỗi buồn trong em. Có lẽ, đó là điều mà mọi người gọi là sự chia ly không thể tránh khỏi, là cảm giác mất mát mà chúng ta không thể làm gì được.
Kỷ niệm về An mãi mãi là một dấu ấn trong cuộc đời em, là một phần ký ức mà dù có bao nhiêu năm tháng đi qua, em vẫn không thể quên. Đó là một bài học về tình bạn, về sự chia ly, về việc chấp nhận rằng đôi khi, dù chúng ta có muốn giữ lại, những gì đã mất đi vẫn không thể quay lại.
Nhưng em cũng hiểu rằng, những kỷ niệm buồn đó sẽ không làm em yếu đuối. Chúng sẽ mãi mãi là một phần trong hành trình trưởng thành của em, dạy em cách yêu thương, cách trân trọng những gì mình đang có, và quan trọng hơn là, cách đối mặt với nỗi buồn để tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.