Bùi Khánh Phương

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Bùi Khánh Phương
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)
Mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho chị em tôi sự hy sinh thật lớn lao. Rất nhiều lần, tôi khiến mẹ phải phiền lòng. Nhưng mẹ vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo để tôi hiểu ra lỗi lầm của bản thân.   Tôi vẫn còn nhớ mãi về một kỉ niệm mà mãi mãi tôi không thể quên. Ngày ấy khi mẹ tôi phát hiện ra bệnh cả bầu trời trước mắt tôi. Chị gái tôi và bà ngoại như sụp đổ hoàn toàn. Tôi tuy bé nhưng được cả nhà thường nói rằng tôi là cô bé hiểu chuyện. Hôm đó, vì ngày mẹ có lịch xạ trị cũng là ngày đến chu kì lịch tái khám cho tôi. Một mình mẹ vừa lo cho tôi vừa lo cho sức khoẻ của mẹ. Đúng thời điểm đó, năm đó ba cơn bão số 2,3,4 liên tiếp đổ về. Hà Nội hơn một tuần chìm trong biển nước. Bản thân tôi phải di chuyển ba bệnh viện, người mẹ thì yếu. Nhưng nhất định mẹ không nhận sự trợ giúp từ bất kì ai. Phải chăng mẹ đang dành tất cả cho tôi – đứa con bé bỏng mà mẹ phải giành giất tất cả vì nó. Trời mưa, đường phố Hà Nội ngập chìm trong biển nước. Mẹ đã kiệu tôi lên cỏ, mò mẫm dò từng bước để di chuyển từ viện này sang viện kia. Đồ ăn quán xá không ai bán, may sao có bà cụ người Hải Dương đi khám bệnh, thương mẹ con tôi, bà cho cái bánh chưng nho nhỏ. Và bốn ngày liên tiếp hai mẹ con chỉ có duy nhất chiếc bánh chưng ấy. Mẹ dành cho tôi ăn, tôi hỏi: “ Mẹ ơi mẹ ăn đi” mẹ chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi và nói: Mẹ ăn rồi, mẹ ăn lúc con ngủ. Đến bây giờ tôi mới hiểu rằng mẹ đã nhịn để dành cho tôi ăn đỡ qua mưa bão. Mẹ tôi là thế, tôi không thể kể hết về mẹ, cũng không cuốn sách nào kể hết về mẹ tôi. Sau trận chục ngày loc cho tôi thì đến hành trình của mẹ. Mẹ đưa tôi về viện nơi mẹ điều trị. Lúc ấy một phòng trọ nhỏ mà trong đầu non nớt của tôi nghĩ là khách sạn cơ ấy. Ban ngày mẹ vào viện xạ trị thì một mình tôi trong phòng trọ chờ mẹ về. Tôi cứ vậy chơi một mình và chờ đợi mẹ. Rồi những cuộc hành trình như thế cứ liên tục, liên tục, và tôi đã trở thành đứa con – người bạn đồng hành cùng mẹ. Kỉ niệm thì vô cùng nhiều và tôi không thể kể hết. Nhưng kỉ niệm tôi muốn kể trên chính là niềm kính trọng, sự ngưỡng mộ về đức hy sinh của tôi dành cho mẹ. Mẹ như cây cao bóng cả, mẹ là tán rộng mênh mông ôm cả cuộc sống của tôi trong lòng. Tôi muốn nói với mẹ rằng: Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi! Tôi chỉ biết tự hứa với mình sẽ cố gắng học tập thật tốt, luôn ngoan ngoãn để mẹ cảm thấy vui lòng.

câu 1:Nhan đề khác của bài đó là cậu bé và Hạt giống kỳ diệu.Bởi vì nhờ vào tấm lòng kiên trì và hạt giống kì diệu đó , cậu bé đã giúp ngôi làng không còn lo thiếu đói .

câu 2 :Qua sự tích cây ngô đã cho em thấy được rất nhiều bài học quý giá.Với em bài học ấn tượng nhất là cần chăm chỉ ,hiếu thảo,kiên trì dũng cảm và nhân hậu.Bởi vì những khó khăn gian lan thì chỉ cần cố gắng và kiên trì nhất định sẽ vượt qua