

NGUYỄN VŨ THÙY DƯƠNG
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Trong bối cảnh thế giới ngày nay, khi môi trường đang phải đối mặt với nhiều thách thức nghiêm trọng như biến đổi khí hậu, ô nhiễm và suy thoái tài nguyên, việc bảo vệ môi trường trở nên vô cùng quan trọng và cấp thiết. Bảo vệ môi trường không chỉ là trách nhiệm của các chính phủ, tổ chức mà còn là nghĩa vụ của mỗi cá nhân trong xã hội. Môi trường cung cấp cho chúng ta không khí để thở, nước để uống, đất đai để canh tác và các nguồn tài nguyên để phát triển kinh tế. Nếu chúng ta không bảo vệ môi trường, chúng ta sẽ tự hủy hoại chính cuộc sống của mình và các thế hệ tương lai. Hơn nữa, bảo vệ môi trường còn giúp duy trì sự cân bằng sinh thái, bảo tồn đa dạng sinh học và ngăn ngừa các thảm họa thiên nhiên. Điều này không chỉ đảm bảo một cuộc sống khỏe mạnh và an toàn cho con người mà còn tạo ra một môi trường sống bền vững cho các loài động thực vật. Để bảo vệ môi trường, chúng ta cần hành động ngay từ bây giờ bằng những việc làm nhỏ nhất như tiết kiệm năng lượng, sử dụng sản phẩm thân thiện với môi trường, giảm thiểu rác thải và tham gia vào các hoạt động bảo vệ môi trường cộng đồng. Chỉ khi mỗi người chúng ta đều ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường và hành động một cách có trách nhiệm, chúng ta mới có thể tạo ra một tương lai tươi sáng và bền vững cho hành tinh của chúng ta.
Câu 2:
Nguyễn Trãi và Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai nhà thơ lớn của dân tộc, đã khắc họa hình tượng người ẩn sĩ qua hai bài thơ "Nhàn" với những nét độc đáo riêng. Nếu như Nguyễn Trãi thể hiện sự "nhàn" trong cuộc sống thanh bạch, tự do tự tại, thì Nguyễn Bỉnh Khiêm lại diễn tả sự "nhàn" trong tâm hồn, một sự tĩnh lặng và suy tư sâu sắc về lẽ đời.
Trước hết, ở bài thơ "Nhàn" của Nguyễn Trãi, ta thấy một cuộc sống giản dị, gần gũi với thiên nhiên. "Một mai, một cuốc, một cần câu," là những vật dụng quen thuộc của nhà nông, thể hiện sự gắn bó mật thiết với đất đai, ruộng vườn. Nguyễn Trãi tìm đến "nơi vắng vẻ" để tránh xa "chốn lao xao" của cuộc đời bon chen, danh lợi. Ông sống một cuộc đời tự cung tự cấp, "thu ăn măng trúc, đông ăn giá," và tận hưởng những thú vui giản dị như "xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao." Tất cả những điều này cho thấy một cuộc sống thanh bạch, không màng danh lợi, tìm về với thiên nhiên để tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Ngược lại, "Nhàn" của Nguyễn Bỉnh Khiêm lại tập trung vào sự tĩnh lặng và suy tư trong tâm hồn. Bức tranh thiên nhiên trong bài thơ hiện lên với những gam màu xanh mát, tĩnh lặng: "Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao," "nước biếc trông như tầng khói phủ." Trong không gian ấy, nhà thơ thả hồn mình vào cảnh vật, lắng nghe tiếng "ngỗng nước nào" vọng về từ xa xăm. Tuy nhiên, điểm đặc biệt của bài thơ nằm ở câu cuối: "Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào." Câu thơ này cho thấy sự trăn trở của Nguyễn Bỉnh Khiêm về việc ẩn dật. Ông tự hỏi liệu cuộc sống ẩn dật của mình có thực sự thanh cao, thoát tục như Đào Tiềm hay không, hay chỉ là một cách để trốn tránh trách nhiệm với đời.
Mặc dù có những điểm khác biệt, cả hai bài thơ đều thể hiện khát vọng tìm đến sự thanh thản, tự do trong tâm hồn của người ẩn sĩ. Nguyễn Trãi tìm thấy sự "nhàn" trong cuộc sống giản dị, gần gũi với thiên nhiên, còn Nguyễn Bỉnh Khiêm lại tìm thấy sự "nhàn" trong sự tĩnh lặng và suy tư về lẽ đời. Cả hai đều là những biểu tượng cho tinh thần lánh đục tìm trong của người trí thức Việt Nam xưa, những người không màng danh lợi, chỉ mong được sống một cuộc đời thanh thản, tự do và có ý nghĩa.
Câu 1:
Trong bối cảnh thế giới ngày nay, khi môi trường đang phải đối mặt với nhiều thách thức nghiêm trọng như biến đổi khí hậu, ô nhiễm và suy thoái tài nguyên, việc bảo vệ môi trường trở nên vô cùng quan trọng và cấp thiết. Bảo vệ môi trường không chỉ là trách nhiệm của các chính phủ, tổ chức mà còn là nghĩa vụ của mỗi cá nhân trong xã hội. Môi trường cung cấp cho chúng ta không khí để thở, nước để uống, đất đai để canh tác và các nguồn tài nguyên để phát triển kinh tế. Nếu chúng ta không bảo vệ môi trường, chúng ta sẽ tự hủy hoại chính cuộc sống của mình và các thế hệ tương lai. Hơn nữa, bảo vệ môi trường còn giúp duy trì sự cân bằng sinh thái, bảo tồn đa dạng sinh học và ngăn ngừa các thảm họa thiên nhiên. Điều này không chỉ đảm bảo một cuộc sống khỏe mạnh và an toàn cho con người mà còn tạo ra một môi trường sống bền vững cho các loài động thực vật. Để bảo vệ môi trường, chúng ta cần hành động ngay từ bây giờ bằng những việc làm nhỏ nhất như tiết kiệm năng lượng, sử dụng sản phẩm thân thiện với môi trường, giảm thiểu rác thải và tham gia vào các hoạt động bảo vệ môi trường cộng đồng. Chỉ khi mỗi người chúng ta đều ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường và hành động một cách có trách nhiệm, chúng ta mới có thể tạo ra một tương lai tươi sáng và bền vững cho hành tinh của chúng ta.
Câu 2:
Nguyễn Trãi và Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai nhà thơ lớn của dân tộc, đã khắc họa hình tượng người ẩn sĩ qua hai bài thơ "Nhàn" với những nét độc đáo riêng. Nếu như Nguyễn Trãi thể hiện sự "nhàn" trong cuộc sống thanh bạch, tự do tự tại, thì Nguyễn Bỉnh Khiêm lại diễn tả sự "nhàn" trong tâm hồn, một sự tĩnh lặng và suy tư sâu sắc về lẽ đời.
Trước hết, ở bài thơ "Nhàn" của Nguyễn Trãi, ta thấy một cuộc sống giản dị, gần gũi với thiên nhiên. "Một mai, một cuốc, một cần câu," là những vật dụng quen thuộc của nhà nông, thể hiện sự gắn bó mật thiết với đất đai, ruộng vườn. Nguyễn Trãi tìm đến "nơi vắng vẻ" để tránh xa "chốn lao xao" của cuộc đời bon chen, danh lợi. Ông sống một cuộc đời tự cung tự cấp, "thu ăn măng trúc, đông ăn giá," và tận hưởng những thú vui giản dị như "xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao." Tất cả những điều này cho thấy một cuộc sống thanh bạch, không màng danh lợi, tìm về với thiên nhiên để tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Ngược lại, "Nhàn" của Nguyễn Bỉnh Khiêm lại tập trung vào sự tĩnh lặng và suy tư trong tâm hồn. Bức tranh thiên nhiên trong bài thơ hiện lên với những gam màu xanh mát, tĩnh lặng: "Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao," "nước biếc trông như tầng khói phủ." Trong không gian ấy, nhà thơ thả hồn mình vào cảnh vật, lắng nghe tiếng "ngỗng nước nào" vọng về từ xa xăm. Tuy nhiên, điểm đặc biệt của bài thơ nằm ở câu cuối: "Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào." Câu thơ này cho thấy sự trăn trở của Nguyễn Bỉnh Khiêm về việc ẩn dật. Ông tự hỏi liệu cuộc sống ẩn dật của mình có thực sự thanh cao, thoát tục như Đào Tiềm hay không, hay chỉ là một cách để trốn tránh trách nhiệm với đời.
Mặc dù có những điểm khác biệt, cả hai bài thơ đều thể hiện khát vọng tìm đến sự thanh thản, tự do trong tâm hồn của người ẩn sĩ. Nguyễn Trãi tìm thấy sự "nhàn" trong cuộc sống giản dị, gần gũi với thiên nhiên, còn Nguyễn Bỉnh Khiêm lại tìm thấy sự "nhàn" trong sự tĩnh lặng và suy tư về lẽ đời. Cả hai đều là những biểu tượng cho tinh thần lánh đục tìm trong của người trí thức Việt Nam xưa, những người không màng danh lợi, chỉ mong được sống một cuộc đời thanh thản, tự do và có ý nghĩa.