

Nguyễn Công Vinh
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1: Thể loại của văn bản trên là Truyện ngắn.
Câu 2: Đề tài của văn bản này là cuộc sống khó khăn, bất hạnh của nhân vật Dung, một cô gái trẻ bị đẩy vào cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc và phải chịu đựng sự hành hạ của gia đình chồng.
Câu 3: Sự kết nối giữa lời người kể chuyện và lời nhân vật trong văn bản là khá chặt chẽ. Người kể chuyện thường xuyên sử dụng lời nói của nhân vật Dung để thể hiện cảm xúc, suy nghĩ và tình cảm của cô. Điều này giúp người đọc hiểu rõ hơn về tâm trạng và số phận của nhân vật.
Câu 4: Đoạn trích này cho thấy Dung đã tuyệt vọng và cảm thấy mình không còn hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô cảm thấy mình đang "chết đuối" trong cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc và không còn ai có thể "cứu vớt" mình.
Câu 5: Qua văn bản, tác giả Thạch Lam muốn gửi gắm tư tưởng và tình cảm đồng cảm với số phận đáng thương của nhân vật Dung. Tác giả muốn chỉ trích sự bất công và tàn nhẫn của xã hội đối với những người phụ nữ nghèo khổ và bất hạnh. Đồng thời, tác giả cũng muốn thể hiện sự cảm thông và chia sẻ với những người phụ nữ phải chịu đựng sự hành hạ và bất hạnh trong cuộc sống.
Câu 1:
Nhân vật Dung trong truyện ngắn là một cô gái trẻ với số phận đáng thương. Cô là con thứ tư trong gia đình nghèo khó, không được cha mẹ quan tâm và yêu thương. Dung lớn lên trong môi trường lạnh lẽo, không có sự chăm sóc và giáo dục đầy đủ. Cô không được đi học, không có bạn bè, và không có tương lai rõ ràng.
Khi Dung lấy chồng, cô nghĩ rằng đó là cơ hội để thoát khỏi cuộc sống khó khăn và tìm kiếm hạnh phúc. Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn khác. Cô phải chịu đựng sự hành hạ và tàn nhẫn của gia đình chồng. Dung trở thành một người phụ nữ bất hạnh, mất đi tự do và hạnh phúc.
Nhân vật Dung thể hiện sự yếu đuối và thiếu tự tin. Cô không dám phản kháng lại sự áp bức và hành hạ của gia đình chồng. Dung cũng không có sự hỗ trợ và yêu thương từ gia đình, khiến cô cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng.
Tuy nhiên, nhân vật Dung cũng thể hiện sự kiên nhẫn và chấp nhận. Cô chấp nhận số phận của mình và không dám mơ ước đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Câu 2:
Việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân là một vấn đề xã hội nghiêm trọng. Cha mẹ thường nghĩ rằng họ có quyền quyết định tương lai của con cái, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân có thể dẫn đến nhiều hậu quả tiêu cực. Trước hết, nó có thể dẫn đến sự bất hạnh và mất đi tự do của con cái. Con cái bị áp đặt phải lấy người mà họ không yêu thương, và phải sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Thứ hai, việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân có thể dẫn đến sự mất đi sự tự tin và tự trọng của con cái. Con cái cảm thấy mình không có quyền quyết định tương lai của mình, và phải sống theo ý muốn của cha mẹ.
Thứ ba, việc cha mẹ áp đặt con cái trong hôn nhân có thể dẫn đến sự xung đột và mâu thuẫn trong gia đình. Con cái có thể cảm thấy mình bị áp bức và không được tôn trọng, dẫn đến sự xung đột và mâu thuẫn với cha mẹ.
Để giải quyết vấn đề này, chúng ta cần phải thay đổi cách nghĩ và cách hành xử của cha mẹ. Cha mẹ cần phải tôn trọng quyền tự do và tự quyết định của con cái, và không nên áp đặt ý muốn của mình lên con cái.
Con cái cũng cần phải có sự tự tin và tự trọng để quyết định tương lai của mình. Họ cần phải có sự hiểu biết và kỹ năng để tự quyết định và tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình.
Cuối cùng, chúng ta cần phải tạo ra một xã hội mà trong đó con cái được tôn trọng và được cho phép tự quyết định tương lai của mình. Chúng ta cần phải tạo ra một môi trường mà trong đó con cái có thể phát triển và tự quyết định tương lai của mình một cách tự do và hạnh phúc.