

Lý Thị Hiền
Giới thiệu về bản thân



































câu 1:
Bài thơ “Tên làng” của Y Phương thể hiện tình yêu quê hương tha thiết và sâu nặng của nhân vật trữ tình. Quê hương không chỉ là nơi sinh ra mà còn là nguồn cội gắn bó máu thịt, là chốn chở che và nuôi dưỡng tâm hồn. Những hình ảnh chân thực như “ngôi nhà xây bằng đá hộc”, “con đường trâu bò” hay “niềm vui lúa chín” khiến tình cảm ấy hiện lên vừa giản dị vừa bền vững. Dù trải qua thương tích chiến tranh, nhân vật vẫn mang trong lòng niềm tự hào, sự biết ơn và khát khao trở về với mảnh đất Hiếu Lễ. Tình yêu quê hương không chỉ là ký ức mà còn là sức mạnh tinh thần, là sợi dây vô hình kết nối con người với cội nguồn và văn hóa truyền thống, tạo nên sức sống bền bỉ vượt thời gian.
câu 2:
Raxun Gamzatov từng nói: “Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người.” Câu nói này đã thể hiện một chân lý sâu sắc về mối quan hệ thiêng liêng, gắn bó khăng khít giữa con người và quê hương. Quê hương không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà còn là nguồn cội tạo dựng nên tâm hồn, bản sắc và sức sống của mỗi con người.
Trước hết, quê hương là nơi lưu giữ những kỷ niệm đầu đời, những trải nghiệm đầu tiên và những giá trị văn hóa tinh thần không thể thay thế. Dù cuộc sống có đưa con người đến muôn nơi, sống ở những miền đất xa xôi, xa rời mảnh đất sinh ra, thì trong lòng họ vẫn luôn tồn tại hình ảnh quê hương thân thuộc, gắn bó như một phần không thể tách rời của bản thân. Quê hương là nơi tạo dựng nền tảng cho cách nghĩ, cách sống và thói quen của mỗi người. Đó cũng là nơi vun đắp những tình cảm sâu đậm, tình thân gia đình và cộng đồng, những giá trị đạo đức và truyền thống được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Thứ hai, quê hương là điểm tựa tinh thần vững chắc cho mỗi con người trong cuộc sống. Khi gặp khó khăn, thử thách hay cảm thấy cô đơn, người ta thường hướng về quê hương như một nguồn sức mạnh, một chốn bình yên để tìm về. Dù ở bất cứ nơi đâu, ký ức về quê hương vẫn là ngọn đèn soi sáng, giúp con người vượt qua mọi giông bão, làm hành trang vững chắc trên con đường đời. Sự gắn bó ấy khiến con người dù bị buộc phải rời xa quê nhà về mặt thể xác, vẫn không bao giờ mất đi tình cảm sâu sắc với nơi chôn rau cắt rốn.
Hơn nữa, câu nói còn nhấn mạnh trách nhiệm của mỗi người đối với quê hương mình. Khi nhận thức được rằng quê hương đã trở thành một phần không thể tách rời trong con người, ta sẽ biết trân trọng và bảo vệ quê hương bằng tất cả tình yêu và trách nhiệm. Trong thời đại hiện nay, khi đất nước và thế giới đang thay đổi từng ngày, giữ gìn bản sắc văn hóa, bảo vệ môi trường sống, phát triển quê hương trở thành nhiệm vụ quan trọng mà mỗi công dân cần thực hiện.
Tuy nhiên, cũng có những người vì hoàn cảnh, vì công việc hay học tập mà phải rời xa quê hương. Dù vậy, chính câu nói của Gamzatov nhắc nhở ta rằng, cho dù khoảng cách địa lý có xa xôi đến đâu, quê hương vẫn luôn gắn bó mật thiết trong tâm hồn, trong ký ức và trong trái tim con người. Không ai có thể xóa bỏ mối liên hệ thiêng liêng ấy.
Tóm lại, câu nói của Raxun Gamzatov khẳng định một chân lý bất biến về mối quan hệ giữa con người và quê hương. Quê hương không chỉ là nơi chốn, mà còn là linh hồn, là cội nguồn hình thành bản sắc và sức sống của mỗi con người. Hiểu và trân trọng điều đó chính là cách để mỗi người giữ gìn giá trị văn hóa truyền thống, đồng thời vững bước trên hành trình xây dựng tương lai. Tình yêu quê hương luôn là sức mạnh thiêng liêng giúp ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc đời.
Câu 1:
Bài thơ "Tên làng" của Y Phương được viết theo thể thơ tự do, không gò bó về số chữ, số dòng hay vần điệu, giúp thể hiện trọn vẹn cảm xúc và hình ảnh của người con đối với quê hương, gia đình.
Câu 2:
Bài thơ sử dụng các phương thức biểu đạt chính là biểu cảm, tự sự và miêu tả.
- Biểu cảm: Thể hiện tình yêu thương, niềm tự hào về quê hương và gia đình.
- Tự sự: Kể lại cuộc đời người đàn ông từ khi trở về từ chiến trường đến lúc xây dựng gia đình, lập nghiệp.
- Miêu tả: Tái hiện hình ảnh làng quê với những chi tiết gần gũi như "con đường trâu bò vàng đen đi kìn kịt", "niềm vui lúa chín tràn trề".
Câu 3:
Nhan đề "Tên làng" gợi lên hình ảnh quê hương - nơi chôn nhau cắt rốn, là cái nôi nuôi dưỡng con người từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành. Nhan đề này không chỉ là lời khẳng định về nguồn cội, mà còn thể hiện niềm tự hào sâu sắc về truyền thống và bản sắc văn hóa quê hương. Nó gợi nhớ về sự gắn bó, tình yêu thương với mảnh đất nơi ta sinh ra, lớn lên và trở về sau những tháng năm bôn ba.
Câu 4:
Việc lặp lại dòng thơ "Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ" nhiều lần trong bài không chỉ tạo nhịp điệu riêng mà còn khẳng định mạnh mẽ sự gắn kết không thể tách rời giữa con người và quê hương. Nó nhấn mạnh rằng dù đi xa hay trải qua bao thăng trầm, con người vẫn luôn mang trong mình dấu ấn của nơi chôn nhau cắt rốn, nơi hình thành nên tính cách và bản lĩnh. Đây cũng là cách để tác giả khắc sâu niềm tự hào về cội nguồn, về truyền thống của làng Hiếu Lễ.
Câu 5:
Bài thơ "Tên làng" của Y Phương là một bản tình ca về quê hương, gia đình và cội nguồn. Tác phẩm khắc họa hình ảnh người đàn ông trở về từ chiến trường, xây dựng cuộc sống mới và nuôi dạy thế hệ sau. Đồng thời, bài thơ cũng thể hiện lòng biết ơn với quê hương đã nuôi dưỡng và bảo vệ, là nơi lưu giữ những kỷ niệm sâu sắc, tình yêu thương và sức mạnh tinh thần của con người.
câu 1:
Bài thơ "Chiếc lá đầu tiên" của Hoàng Nhuận Cầm là một tác phẩm thấm đẫm cảm xúc, tái hiện sinh động những kỷ niệm tuổi học trò đầy trong sáng và mộng mơ. Về nội dung, bài thơ khắc họa một cách tinh tế nỗi nhớ trường xưa, lớp cũ, tình bạn bè và cả những rung động đầu đời. Đó là hình ảnh "chùm phượng hồng yêu dấu", "tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước" hay "sân trường đêm" - những biểu tượng quen thuộc của tuổi học trò, gợi lên không gian ngập tràn ký ức và cảm xúc. Từng câu chữ đều thấm đẫm tình cảm chân thành, khiến người đọc như sống lại những ngày tháng thanh xuân đầy sức sống.Về nghệ thuật, Hoàng Nhuận Cầm sử dụng thể thơ tự do, phóng khoáng, giúp diễn đạt trọn vẹn những xúc cảm mãnh liệt. Ngôn ngữ trong thơ vừa giản dị, gần gũi, vừa tinh tế, giàu hình ảnh, kết hợp nhuần nhuyễn giữa hiện thực và lãng mạn. Ông cũng khéo léo sử dụng các biện pháp tu từ như ẩn dụ, hoán dụ và tượng trưng, tạo nên những hình ảnh thơ sống động và giàu sức gợi. Đặc biệt, cách ông gợi nhớ quá khứ qua những hình ảnh đơn sơ nhưng đầy chất thơ đã làm nên dấu ấn riêng trong lòng người đọc.
câu 2:
Trong cuốn tiểu thuyết "Sáu người đi khắp thế gian" của James Michener, có câu: “Mặc dù bọn trẻ ném đá vào lũ ếch để đùa vui, nhưng lũ ếch không chết đùa mà chết thật.” Câu văn này mang một thông điệp sâu sắc về sự nghiêm trọng của hành động dù là vô ý hay chỉ mang tính đùa cợt.
Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta làm tổn thương người khác mà không hề hay biết hoặc không nhận thức được tác hại của hành động mình gây ra. Như câu chuyện của lũ ếch, bọn trẻ chỉ xem đó là trò đùa vui, nhưng với những sinh vật yếu đuối, sự đùa giỡn ấy lại là cái giá phải trả cho sự thiếu hiểu biết của người khác. Đây là một lời nhắc nhở về sự cần thiết của việc thận trọng trong hành động và lời nói, đặc biệt khi chúng ta đối diện với những người yếu thế hoặc dễ bị tổn thương.
Câu văn cũng phản ánh sự bất công và đau đớn trong cuộc sống. Trong khi người mạnh có thể vô tư hành động mà không chịu hậu quả, thì người yếu lại phải gánh chịu những hậu quả không công bằng. Sự vô tình và thiếu trách nhiệm trong hành động đôi khi lại gây tổn thương to lớn cho người khác, điều này không chỉ tồn tại trong mối quan hệ giữa con người với nhau, mà còn trong cách chúng ta đối xử với các sinh vật khác.
Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm là chúng ta cần phải nhận thức rõ hành động của mình và hiểu rằng mỗi lời nói hay hành động của mình đều có thể ảnh hưởng đến người khác, dù chúng ta có ý thức hay không. Việc ném đá vào lũ ếch là một hành động không chỉ thiếu suy nghĩ mà còn thiếu trách nhiệm. Chính vì vậy, trong xã hội hiện đại, mỗi cá nhân cần biết tôn trọng và thấu hiểu người khác, tránh hành động vô ý làm tổn thương những sinh vật yếu đuối quanh ta.
Câu văn trên là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về sự thiếu quan tâm đến hậu quả của hành động, đồng thời nhấn mạnh rằng dù chúng ta không cố ý làm hại ai, nhưng nếu không tỉnh táo, hành động vô ý cũng có thể gây ra những hệ lụy nghiêm trọng.
Câu 1:
Bài thơ "Chiếc lá đầu tiên" của Hoàng Nhuận Cầm được viết theo thể thơ tự do, không bị giới hạn bởi số câu, số chữ trong mỗi dòng, giúp tác giả dễ dàng thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên và linh hoạt.
Câu 2:
Phương thức biểu đạt chính của bài thơ là biểu cảm, thể hiện rõ nỗi nhớ tuổi học trò, tình yêu đầu đời và những ký ức ngọt ngào về mái trường cũ.
Câu 3:
Những hình ảnh và dòng thơ khắc họa kỉ niệm gắn với trường cũ:
- "Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say": Hình ảnh thanh xuân mơ mộng, những rung động đầu đời.
- "Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay": Hình ảnh của mùa hè chia xa, mùa của những lời tạm biệt.
- "Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ": Gợi nhớ không gian quen thuộc của lớp học.
- "Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm": Khắc họa sự tĩnh lặng và luyến lưu khi rời xa mái trường.
- "Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao": Gợi lên sự vô tư, hồn nhiên của tuổi học trò.
Những kỉ niệm này đặc biệt ở chỗ chúng gắn liền với những cảm xúc trong trẻo, trong sáng, gợi nhớ về một thời thanh xuân rực rỡ nhưng cũng đầy tiếc nuối.
Câu 4:
Dòng thơ "Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước" sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ kết hợp với tượng thanh. Âm thanh của tiếng ve được ví như lưỡi dao sắc bén, xé toạc không gian tĩnh lặng của mặt hồ, gợi lên sự sôi nổi, mãnh liệt của mùa hè, cũng như cảm giác chia ly khi mùa thi đến. Cách so sánh này không chỉ tạo ấn tượng mạnh về âm thanh mà còn khắc sâu cảm giác tiếc nuối, chia xa.
Câu 5:
Hình ảnh mình ấn tượng nhất là "Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên". Đây là hình ảnh biểu tượng cho những kỷ niệm đầu đời, những rung động đầu tiên của tuổi trẻ. Chiếc lá đầu tiên không chỉ là lá bàng trên sân trường, mà còn là tình yêu, là ký ức, là những năm tháng thanh xuân đã trôi qua, không bao giờ trở lại. Nó gợi lên cảm giác tiếc nuối, lưu luyến về một thời đã xa, nơi mỗi chúng ta đều có những khoảnh khắc không thể nào quên.
câu 2:
Bài thơ "Nắng mới" của Lưu Trọng Lư là một tác phẩm đặc sắc thuộc phong cách "Thơ mới", nổi bật với cách diễn đạt tinh tế và sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm đối với người mẹ. Nhà thơ không sử dụng ngôn ngữ rực rỡ, mà thay vào đó, ông chọn lựa từ ngữ tinh tế và hình ảnh hài hòa để truyền đạt tâm tư và tình cảm. Bài thơ diễn đạt cảm xúc bằng cách tận dụng hình ảnh của tiếng gà trưa và nắng mới. Tiếng gà trưa như là một dấu hiệu thời gian, kí ức về quê hương, và nắng mới là nguồn sáng tạo ra những bức tranh ngày xưa. Cảnh quê, bức tranh tuổi thơ, và mặt trời ấm áp đều nằm trong những từ ngữ chân thực và tươi sáng. Nhưng qua đó, nhà thơ cũng truyền đạt một nỗi buồn, một sự lạc lõng trong quá khứ.
Bức tranh về người mẹ, dù được mô tả trong những hình ảnh hồn nhiên nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn đặc biệt. Người mẹ trở nên như một biểu tượng của quê hương, những kỷ niệm đẹp nhưng cũng đau lòng. Cảm xúc được truyền tải một cách tinh tế, không cần phải diễn đạt quá rõ ràng. Bài thơ không chỉ là một diễn đạt về quê hương và tình mẹ, mà còn là sự tìm kiếm về bản chất của thời gian và ký ức. Nhà thơ Lưu Trọng Lư lặng lẽ đưa độc giả qua những khung cảnh tĩnh lặng của quê hương, đồng thời cũng làm nổi bật những cảm xúc sâu sắc, tạo nên một tác phẩm thơ mới, tinh tế và đầy ý nghĩa
"Mỗi lần nắng mới hắt lên song
Xao xác gà trưa gáy não nùng
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không".
Bài thơ "Nắng mới" của Lưu Trọng Lư không chỉ là một bức tranh hồng ngoại của quê hương, mà còn là một tâm sự tận cùng về một quá khứ ngọt ngào mà đầy nỗi buồn. Tác giả không chọn những từ ngữ hoa mỹ, nhưng những từ láy "xao xác" và "não nùng" lại mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc hơn, làm cho nỗi buồn trở nên nặng trĩu và đặc biệt.
Lưu Trọng Lư lẻo lựa từ ngữ giản dị và tự nhiên, nhưng chính sự giản dị ấy lại tạo ra một vẻ đẹp chân thực và chan chứa tâm tư. Cảnh quê hương, tiếng gà trưa, và nắng mới không chỉ là hình ảnh mà tác giả chọn lựa để truyền đạt mà còn là những biểu tượng, những dấu hiệu của quá khứ. Cảm xúc "ùa về" như là một dòng chảy không ngừng, đong đầy ký ức và tình cảm.
Nhà thơ không ngần ngại mở lời về "những ngày không," một thời kỳ trong quá khứ, không chỉ đơn thuần là kỉ niệm về quê hương, mà còn là những khoảnh khắc vô tư và hồn nhiên của tác giả. Có vẻ như những ngày ấy đã nhen nhóm trong lòng nhà thơ một niềm nhớ mẹ khôi nguôi, giữ cho ký ức đó không bao giờ phai nhạt.
Tuy câu chuyện về mẹ chỉ là một phần nhỏ, nhưng lại chứa đựng nhiều tình cảm sâu sắc. Đây không chỉ là niềm nhớ một quê hương xa xôi, mà còn là sự nhớ đến những ngày thơ ấu, những giây phút hạnh phúc và bình yên. Bài thơ chứng minh rằng, đôi khi, sự đơn giản và chân thật lại là chìa khóa mở cánh cửa của ký ức và tình cảm.
"Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi".
Trong bức tranh thơ "Nắng mới" của Lưu Trọng Lư, hình ảnh của người mẹ như một tia nắng nhỏ, vương vấn qua từng chiếc lá, mảnh ghép của ký ức tưởng như đã phai nhòa. Tác giả lựa chọn góc nhìn nhẹ nhàng và những từ ngữ giản dị nhưng đong đầy nghệ thuật để khắc họa một hình ảnh tình cảm, giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và hiện thực.
Người mẹ xuất hiện trong bức tranh với hình ảnh nhẹ nhàng, phơi áo trước giậu, với chiếc áo đỏ như một mảnh ghép tượng trưng cho tình mẫu tử ấm áp. Mặc dù không xuất hiện trực tiếp nhưng người mẹ vẫn là nguồn cảm hứng đầy ấm áp và thơ mộng. Lưu Trọng Lư chọn những từ ngữ tinh tế như "hỉnh ảnh," "đẹp đẽ," "trìu mến thương yêu" để miêu tả hình ảnh ấy, như một cách để làm nổi bật vẻ đẹp và ý nghĩa sâu sắc của người mẹ.
Ký ức về người mẹ trở nên đặc biệt quý giá khi người thơ nhớ lại khoảnh khắc nằm trong quãng thời gian thơ ấu. Cảm xúc cháy lên khi tác giả miêu tả về "niềm thương nhớ" dâng trào và mẹ đã không còn, chỉ còn lại "kỷ niệm nhạt nhòa" nhưng vẫn đọng mãi trong tâm hồn "non nớt" và "ngây thơ" của đứa trẻ lên mười. Những từ ngữ như "chút," "đọng lại," "non nớt," "ngây thơ" đều tạo nên một tâm trạng nhẹ nhàng, buồn bã nhưng cũng ấm áp và yên bình.
"Hình dáng mẹ tôi chửa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa".
Bức tranh tình cảm trong bài thơ "Nắng mới" của Lưu Trọng Lư kết thúc bằng một hình ảnh rất tinh tế và sâu sắc - “nét cười đen nhánh”. Đây không phải là một nụ cười rạng rỡ và lấp lánh, mà lại là một "nét cười", nhẹ nhàng, thanh thoát, như một dải ánh sáng lướt qua, chỉ tồn tại một thoáng, không kịp trở thành một nụ cười đầy đủ. Tác giả sử dụng từ ngữ như “đen nhánh” để mô tả cái cười này, tạo nên hình ảnh màu sắc và độc đáo. Từ "đen nhánh" không chỉ mang ý nghĩa màu sắc mà còn chứa đựng sự kỳ bí và nhẹ nhàng, như chính cái cười ấy vậy. Mặc dù chỉ là một đường cong trên mặt, nhưng nó lại mang đến cho độc giả cảm giác một nụ cười ẩn sau cảm xúc sâu sắc. Tình cảm thương mẹ, niềm nhớ nhà, và những ký ức hồn nhiên của thời thơ ấu hiện diện trong từng góc nhìn của bức tranh tưởng như nhẹ nhàng nhưng ẩn sau đó là sự giàu có và phong phú của tâm hồn.
Hình ảnh “nét cười đen nhánh” không chỉ là điểm kết thúc của bài thơ mà còn là một điểm nhấn cuối cùng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Nó như là một nốt nhạc cuối cùng của bản đàn tình ca, vang vọng mãi, để lại cho độc giả cảm nhận và suy ngẫm về vẻ đẹp và ý nghĩa sâu sắc của tình mẫu tử và ký ức thời thơ ấu.
"Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thu tỏa nắng".
Hình ảnh về người mẹ quá cố trong bài thơ của nhà thơ được mô tả thông qua ba chi tiết sáng tạo: "nắng mới", "áo đỏ", và "nét cười". Mỗi chi tiết này, dù đơn giản, lại chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc, là biểu tượng của tình yêu thương và sự chịu khó của người mẹ Việt Nam. Nắng mới, như một hiện tượng tự nhiên, không chỉ làm tăng thêm vẻ tươi mới cho cảnh đẹp mà còn là biểu tượng của tình mẹ, một tình yêu không ngừng lan tỏa và tươi mới như ánh nắng ban mai. Bức tranh về người mẹ trở nên ấn tượng hơn khi bức màn nắng mới chiếu rọi lên vẻ đẹp tâm hồn của bà. Chiếc "áo đỏ" là một phần của hình ảnh, không chỉ đơn thuần là một chiếc áo màu, mà còn là biểu tượng của lòng dũng cảm và tình yêu thương không biên giới. Màu đỏ trong tác phẩm có thể đại diện cho sự hy sinh, làm mẹ và người phụ nữ Việt Nam với tâm huyết và sự chịu đựng. "Nét cười" của người mẹ, mặc dù chỉ được đề cập một cách nhẹ nhàng, lại mang theo một hồn nhiên, làm tươi sáng không khí trong bài thơ. Đây có thể là biểu tượng của sự lạc quan và vui vẻ, là nét đẹp trong sự chịu đựng và hi sinh.
Nghệ thuật của bài thơ nằm ở giọng điệu nhẹ nhàng, da diết, cách gieo vần liền và vần chân tạo nên bản nhạc dịu dàng cho những dòng thơ. Ngôn ngữ giản dị, mang đặc điểm của vùng đồng bằng Bắc Bộ, làm cho bài thơ trở nên gần gũi, thân thuộc, khiến độc giả cảm thấy như họ đang được dắt vào một không gian quen thuộc và ấm áp.
Cuối cùng, tác giả không chỉ miêu tả về người mẹ mà còn làm cho độc giả đắm chìm trong cảm xúc và tư duy của mình. Thông qua việc nhấn mạnh rằng thơ Lưu Trọng Lư không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà là tiếng lòng chân thành đồng điệu với lòng độc giả, tác giả tạo nên một tác phẩm không chỉ đẹp về hình thức mà còn sâu sắc về nghệ thuật và tâm hồn.
câu 1:
Tôn trọng sự khác biệt của người khác chính là chấp nhận rằng mỗi con người là một cá thể độc nhất, mang trong mình những giá trị, kinh nghiệm và lối sống riêng biệt. Sự khác biệt không chỉ là màu da, ngôn ngữ hay văn hóa, mà còn là những suy nghĩ, quan điểm và ước mơ riêng. Khi biết tôn trọng sự khác biệt, chúng ta học cách lắng nghe mà không phán xét, thấu hiểu mà không áp đặt. Điều này không chỉ giúp tạo ra môi trường sống hài hòa, giàu tính nhân văn, mà còn mở rộng tâm hồn, giúp chúng ta nhận ra rằng chính những khác biệt ấy tạo nên sức mạnh, sự phong phú và sáng tạo cho xã hội. Hơn thế nữa, tôn trọng sự khác biệt còn là nền tảng của tình bạn, tình yêu và lòng bao dung, làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Bởi lẽ, thế giới này sẽ thật nhàm chán nếu tất cả chúng ta đều giống nhau. Mỗi cá nhân là một màu sắc, và chỉ khi chúng ta biết tôn trọng lẫn nhau, bức tranh cuộc đời mới trở nên rực rỡ, đa dạng và đầy sức sống.
Câu 1:
Phương thức biểu đạt chính của văn bản là nghị luận, thể hiện qua việc tác giả bày tỏ quan điểm về cách con người đánh giá lẫn nhau và tác động của định kiến trong cuộc sống.
Câu 2:
Hai cặp từ, cặp cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1) là:
- Tằn tiện - phung phí: Thể hiện sự khác biệt trong cách quản lý tài chính và thói quen chi tiêu.
- Ở nhà - bay nhảy: Phản ánh lối sống đối lập giữa người hướng nội và người yêu thích sự tự do, khám phá.
Câu 3:
Tác giả khuyên đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh, giá trị và cách nhìn nhận cuộc sống khác nhau. Việc đánh giá người khác một cách phiến diện không chỉ thiếu công bằng mà còn dễ tạo ra định kiến, dẫn đến hiểu lầm và làm tổn thương mối quan hệ giữa con người với nhau.
Câu 4:
Quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó" nhấn mạnh sự nguy hiểm khi con người để mình bị mắc kẹt trong lối suy nghĩ hẹp hòi, cố chấp. Khi đó, chúng ta đánh mất sự tự do, sáng tạo và khả năng lắng nghe chính mình, khiến cuộc sống trở nên cứng nhắc và nghèo nàn về cảm xúc.
Câu 5:
Thông điệp rút ra từ văn bản là: Hãy lắng nghe trái tim và sống theo cách mình mong muốn, đừng để bản thân bị chi phối bởi định kiến của người khác. Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn và theo đuổi giá trị riêng của mình. Hãy biết tôn trọng sự khác biệt, vì đó chính là vẻ đẹp của cuộc sống.
câu 1:
Đoạn thơ của Trương Trọng Nghĩa gợi một nỗi buồn man mác và đầy tiếc nuối về sự đổi thay của làng quê trước nhịp sống hiện đại. Hình ảnh người “tôi” trở về làng, tìm lại tuổi thơ, nhưng chỉ thấy những dấu chân bạn bè cũ – những người đã “rời làng kiếm sống” vì “đất không đủ cho sức trai cày ruộng” – là lời nhắn gửi nhẹ nhàng về nỗi khó khăn của người nông dân trong thời đại mới. Những hình ảnh thơ đầy chân thật như “thiếu nữ… không còn hát dân ca”, “nhà cửa chen chúc mọc” đã khắc họa sự mất mát của bản sắc làng quê truyền thống. Nghệ thuật đối lập giữa quá khứ thanh bình và thực tại ồn ào càng làm nổi bật nỗi hoài niệm sâu sắc. Câu kết “Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy” không chỉ là nỗi niềm của riêng tác giả mà còn là tâm tư chung của bao người tha hương, luôn hướng về cội nguồn với niềm tiếc nuối và yêu thương khôn nguôi.
câu 2:
Trong thời đại công nghệ 4.0, mạng xã hội đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người hiện đại. Với sự phát triển mạnh mẽ của Internet, các nền tảng như Facebook, TikTok, Instagram, Zalo... đã kết nối hàng triệu người trên toàn thế giới. Mạng xã hội không chỉ là công cụ giao tiếp, giải trí mà còn là môi trường thể hiện bản thân, lan tỏa tri thức và cả những quan điểm sống. Tuy nhiên, bên cạnh những lợi ích to lớn, mạng xã hội cũng mang lại không ít hệ lụy cần được nhận thức đúng đắn.
Trước hết, không thể phủ nhận vai trò tích cực mà mạng xã hội mang lại. Nó giúp rút ngắn khoảng cách địa lý, cho phép mọi người có thể giao lưu, trao đổi thông tin mọi lúc, mọi nơi. Nhờ đó, các mối quan hệ bạn bè, gia đình, thầy trò được duy trì và gắn bó hơn. Đồng thời, mạng xã hội cũng là môi trường để con người thể hiện cá tính, chia sẻ quan điểm, sáng tạo nội dung. Nhiều người đã thành công trong việc phát triển thương hiệu cá nhân, khởi nghiệp, truyền cảm hứng thông qua mạng xã hội.
Mạng xã hội cũng đóng vai trò quan trọng trong giáo dục và cập nhật thông tin. Những bài học bổ ích, tin tức nóng hổi được lan truyền nhanh chóng, giúp người dùng nâng cao hiểu biết và mở rộng tầm nhìn. Đặc biệt, trong những giai đoạn khó khăn như đại dịch COVID-19, mạng xã hội đã góp phần tuyên truyền, động viên tinh thần cộng đồng một cách hiệu quả.
Tuy nhiên, bên cạnh những mặt tích cực, mạng xã hội cũng tiềm ẩn nhiều hệ lụy đáng lo ngại. Việc sử dụng mạng xã hội quá mức dễ dẫn đến lạm dụng, nghiện mạng xã hội, ảnh hưởng đến học tập, công việc và sức khỏe. Ngoài ra, không gian mạng còn tồn tại nhiều thông tin sai lệch, tin giả, ngôn ngữ kích động, bạo lực, ảnh hưởng đến nhận thức, đạo đức và lối sống của người dùng, đặc biệt là giới trẻ.
Một ví dụ điển hình là các trào lưu phản cảm, thiếu tính giáo dục xuất hiện tràn lan trên TikTok, YouTube… đã khiến nhiều bạn trẻ bị cuốn theo, đánh mất khả năng suy nghĩ độc lập và hành xử đúng mực. Không chỉ vậy, việc chia sẻ quá nhiều thông tin cá nhân trên mạng xã hội cũng dễ dẫn đến nguy cơ bị lừa đảo, đánh cắp danh tính.
Mạng xã hội là con dao hai lưỡi. Việc sử dụng mạng xã hội sao cho hiệu quả và lành mạnh phụ thuộc vào ý thức và trách nhiệm của mỗi cá nhân. Chúng ta cần tỉnh táo, chọn lọc thông tin, biết sử dụng mạng xã hội như một công cụ hỗ trợ cuộc sống, học tập, làm việc… chứ không để nó chi phối hoặc làm tổn hại đến giá trị bản thân và cộng đồng. Biết tận dụng mạng xã hội một cách thông minh chính là một trong những kỹ năng sống cần thiết trong thời đại số hiện nay.
câu 1:
thể thơ tự do
câu 2:
Các tính từ miêu tả hạnh phúc trong bài thơ là:
xanh, thơm, im lặng, dịu dàng, vô tư
câu 3:
Đoạn thơ gợi ra hình ảnh hạnh phúc giản dị, ngọt ngào, giống như một quả chín thơm tỏa hương trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng. Hạnh phúc không ồn ào, khoa trương, mà đến tự nhiên, âm thầm, và khiến con người cảm nhận bằng trái tim sâu lắng. Đây là cách nhìn đầy tinh tế và sâu sắc về những giá trị nhỏ bé nhưng ý nghĩa trong cuộc sống.
câu 4:
Biện pháp so sánh "hạnh phúc đôi khi như sông" giúp người đọc hình dung hạnh phúc giống như dòng sông tự nhiên, nhẹ nhàng và không toan tính, cứ thế trôi đi trong cuộc đời. Việc "chẳng cần biết mình đầy vơi" thể hiện thái độ buông bỏ, vị tha, cho thấy hạnh phúc có thể đến từ sự cho đi vô điều kiện, từ việc sống không tính toán thiệt hơn. Biện pháp tu từ này làm tăng tính gợi hình, gợi cảm cho đoạn thơ và làm nổi bật chiêm nghiệm sâu sắc của tác giả về hạnh phúc.
Câu 5:
Quan niệm về hạnh phúc của tác giả Nguyễn Loan trong đoạn thơ mang tính chiêm nghiệm, sâu lắng và tinh tế. Tác giả không nhìn hạnh phúc như điều gì lớn lao, xa vời mà coi đó là những điều bình dị, gần gũi, nhẹ nhàng trong cuộc sống thường ngày: như lá xanh trong nắng, như quả thơm trong im lặng, như dòng sông vô tư trôi về biển cả.
Từ đó, có thể thấy hạnh phúc trong quan niệm của tác giả là:
- Một trạng thái tinh thần nhẹ nhàng, yên bình.
- Có thể đến bất chợt, đơn sơ, nhưng mang lại cảm giác ngọt ngào và sâu sắc.
- Không cần phải đo đếm hay sở hữu, mà chỉ cần cảm nhận và trân trọng trong từng khoảnh khắc sống.