

TRỊNH BẢO PHONG
Giới thiệu về bản thân



































câu 1:
Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt là trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người dân Việt Nam trong thời đại hội nhập. Ngôn ngữ không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là linh hồn của văn hóa, là sợi dây kết nối quá khứ với hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, hiện nay, tiếng Việt đang đứng trước nhiều thách thức khi nhiều người lạm dụng tiếng nước ngoài, sử dụng ngôn ngữ lệch chuẩn, nói hoặc viết sai chính tả, cấu trúc câu không rõ ràng. Đặc biệt, giới trẻ ngày càng chuộng những cách nói tắt, nói sai lệch, làm mất đi vẻ đẹp vốn có của tiếng mẹ đẻ. Vì vậy, để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, mỗi người cần có ý thức sử dụng tiếng mẹ đẻ một cách đúng đắn, chuẩn mực trong cả nói và viết. Đồng thời, cần nâng cao nhận thức cộng đồng thông qua giáo dục, truyền thông và chính sách ngôn ngữ phù hợp. Giữ gìn tiếng Việt chính là giữ gìn bản sắc dân tộc – thứ tài sản vô giá cha ông đã để lại.
câu2:
Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của Phạm Văn Tình là một khúc ca đầy tự hào, yêu thương và trân trọng đối với tiếng mẹ đẻ – tiếng Việt. Với giọng điệu trang trọng, tha thiết, bài thơ đã khắc họa hình ảnh tiếng Việt như một biểu tượng văn hóa sống động, gắn bó sâu sắc với lịch sử, con người và hồn cốt dân tộc.
Trước hết, nội dung bài thơ thể hiện sự gắn kết bền chặt giữa tiếng Việt với lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Tiếng Việt gắn liền với những trang sử hào hùng, với “gươm mở cõi”, “tên thần”, “bài hịch”, “mười vạn tinh binh”… Điều đó cho thấy tiếng Việt không chỉ là công cụ giao tiếp mà còn là nhân chứng sống động cho bao thăng trầm của đất nước. Không dừng lại ở quá khứ, tiếng Việt hiện diện trong hiện tại, trong tình cảm gia đình, lời ru, lời chúc Tết đầu xuân, trong những vần thơ thấm đẫm hồn quê. Từ đó, tác giả khẳng định rằng tiếng Việt vẫn luôn tươi mới, trẻ trung, mang sức sống bền bỉ cùng dân tộc đi vào tương lai.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do linh hoạt, kết hợp ngôn từ giàu hình ảnh và cảm xúc. Hình tượng “bóng chim Lạc bay ngang trời”, “bánh chưng xanh”, “vần thơ”… là những ẩn dụ đẹp, tạo nên chất thơ sâu lắng, giàu tính biểu tượng. Lối sử dụng điệp ngữ “tiếng Việt” nhiều lần nhấn mạnh vai trò trung tâm của ngôn ngữ dân tộc trong đời sống văn hóa – tinh thần.
Tóm lại, bài thơ là một bản tình ca đẹp đẽ về tiếng mẹ đẻ – một di sản thiêng liêng và sống mãi cùng thời gian. Qua đó, người đọc được nhắc nhở về trách nhiệm gìn giữ, nâng niu và phát huy vẻ đẹp của tiếng Việt trong cuộc sống hôm nay.
câu 1:
Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt là trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người dân Việt Nam trong thời đại hội nhập. Ngôn ngữ không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là linh hồn của văn hóa, là sợi dây kết nối quá khứ với hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, hiện nay, tiếng Việt đang đứng trước nhiều thách thức khi nhiều người lạm dụng tiếng nước ngoài, sử dụng ngôn ngữ lệch chuẩn, nói hoặc viết sai chính tả, cấu trúc câu không rõ ràng. Đặc biệt, giới trẻ ngày càng chuộng những cách nói tắt, nói sai lệch, làm mất đi vẻ đẹp vốn có của tiếng mẹ đẻ. Vì vậy, để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, mỗi người cần có ý thức sử dụng tiếng mẹ đẻ một cách đúng đắn, chuẩn mực trong cả nói và viết. Đồng thời, cần nâng cao nhận thức cộng đồng thông qua giáo dục, truyền thông và chính sách ngôn ngữ phù hợp. Giữ gìn tiếng Việt chính là giữ gìn bản sắc dân tộc – thứ tài sản vô giá cha ông đã để lại.
câu2:
Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước mùa xuân” của Phạm Văn Tình là một khúc ca đầy tự hào, yêu thương và trân trọng đối với tiếng mẹ đẻ – tiếng Việt. Với giọng điệu trang trọng, tha thiết, bài thơ đã khắc họa hình ảnh tiếng Việt như một biểu tượng văn hóa sống động, gắn bó sâu sắc với lịch sử, con người và hồn cốt dân tộc.
Trước hết, nội dung bài thơ thể hiện sự gắn kết bền chặt giữa tiếng Việt với lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Tiếng Việt gắn liền với những trang sử hào hùng, với “gươm mở cõi”, “tên thần”, “bài hịch”, “mười vạn tinh binh”… Điều đó cho thấy tiếng Việt không chỉ là công cụ giao tiếp mà còn là nhân chứng sống động cho bao thăng trầm của đất nước. Không dừng lại ở quá khứ, tiếng Việt hiện diện trong hiện tại, trong tình cảm gia đình, lời ru, lời chúc Tết đầu xuân, trong những vần thơ thấm đẫm hồn quê. Từ đó, tác giả khẳng định rằng tiếng Việt vẫn luôn tươi mới, trẻ trung, mang sức sống bền bỉ cùng dân tộc đi vào tương lai.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do linh hoạt, kết hợp ngôn từ giàu hình ảnh và cảm xúc. Hình tượng “bóng chim Lạc bay ngang trời”, “bánh chưng xanh”, “vần thơ”… là những ẩn dụ đẹp, tạo nên chất thơ sâu lắng, giàu tính biểu tượng. Lối sử dụng điệp ngữ “tiếng Việt” nhiều lần nhấn mạnh vai trò trung tâm của ngôn ngữ dân tộc trong đời sống văn hóa – tinh thần.
Tóm lại, bài thơ là một bản tình ca đẹp đẽ về tiếng mẹ đẻ – một di sản thiêng liêng và sống mãi cùng thời gian. Qua đó, người đọc được nhắc nhở về trách nhiệm gìn giữ, nâng niu và phát huy vẻ đẹp của tiếng Việt trong cuộc sống hôm nay.