Bùi Duy Hải
Giới thiệu về bản thân
Buổi sáng cuối tuần, em dậy từ sớm, chạy bộ ra công viên gần nhà để tập thể dục cho khỏe khoắn. Lúc đến nơi, trời vừa hửng sáng. Cảnh vật tuyệt vời của công viên vào buổi sáng sớm khiến em phải xuýt xoa.
Lúc này, cả công viên im lặng và vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đến sớm để tập thể dục. Phía trên cao, bầu trời hiện ra trong ánh sáng buổi sớm trong trẻo và tươi xanh. Đó là gam màu xanh dịu dàng và tươi mới. Những cuộn mây trắng lớn, dường như ngủ quên, nên cứ đứng im một chỗ chẳng chịu trôi đi. Trên những chiếc lá cây, bãi cỏ trong công viên, thật dễ dàng để bắt gặp những giọt sương long lanh, xinh xắn. Cả thảm cỏ, con đường gạch và những hàng ghế đá đều ướt đẫm sương đêm. Chính vì vậy, nhìn đâu cũng thấy toàn là những màu rất đậm. Phía trên cao, ông mặt trời đang nỗ lực chiếu xuống thật nhiều tia nắng để hong khô, xua tan bớt đi màn sương lạnh giá. Những đóa hoa hồng trong bồn hoa dọc lối đi đã nở rộ. Nào đỏ, nào trắng, nào hồng, xen lẫn nhau rực rỡ. Trên các tán cây xanh mướt, bầy chim đã thức dậy, tíu tít chuyền từ cành này sang cành nọ, hót líu lo líu lo. Những cơn gió dìu dịu khẽ vờn qua kẽ lá, mang theo hương thơm của cỏ cây, đánh thức mọi giác quan của con người.
Chỉ thoáng chốc, cả công viên trở nên sáng ngời và tấp nập. Mọi người ở quanh đây đều đến công viên để tập thể dục. Người thì chạy bộ, người thì tập với máy, người thì ép dẻo, người thì múa thái cực quyền… Mọi người cứ tụm lại thành từng nhóm nhỏ, vừa tập vừa khe khẽ trò chuyện cùng nhau, thật là vui vẻ. Âm thanh tập luyện, trò chuyện ấy đã đem đến một không khí ấm áp, tràn đầy sinh lực cho công viên.
Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng trở nên ấm áp hơn, mọi người dần dần trở về nhà để chuẩn bị cho những công việc khác. Thoáng chốc, cả công viên trở nên vắng lặng. Chỉ còn tiếng chim ríu rít và tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Ngắm nhìn cả công viên bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, em vui vẻ trở về nhà với tâm trạng phấn khởi vô cùng.
Hoán dụ
nếu sai bảo mik nhé!
Võ Tòng là một trong những nhân vật chính trong tác phẩm Đất rừng phương Nam của tác giả Đoàn Giỏi. Đây là một con người đặc biệt với tâm hồn đẹp đẽ rắn rỏi ẩn giấu sau ngoại hình kỳ dị khác người. Chú Võ Tòng từng trải qua nhiều chuyện oái oăm. Bị bọn địa chủ bóc lột và cướp công, cướp cả vợ. Quá uất ức, chú gây án và tự đến nhà việc để nộp mình. Đến khi ra tù, con chết, mất luôn cả vợ vào tay địa chủ. Người ta những tưởng chú sẽ lại thực hiện một cuộc trả thù đẫm máu, nhưng người đàn ông chỉ cười lớn rồi lầm lũi vào rừng làm nghề săn bẫy thú, sống ẩn dật ít lui tới với mọi người.Ở trong rừng nhiều năm, Võ Tòng trơ trọi một mình nhưng cũng không nghĩ ngợi hay để mắt tới người đàn bà nào nữa. Trong em, Võ Tòng luôn hiện lên là một hình ảnh đẹp, đại diện cho người nông dân Nam Bộ bình thường mà bất khuất anh dũng. Những con người cần cù chất phác trong đời thường, khi có giặc thì không ngại cầm súng cầm giáo, chấp nhận hi sinh cả mạng sống để bảo vệ mảnh đất quê hương yêu dấu bao đời.
Khi tôi mở bìa da cũ, mùi mốc của những cuốn sách cũ bao trùm lấy tôi, đưa tôi đến một thế giới kỳ diệu và khám phá. Những trang sách đã ngả vàng theo thời gian, nhưng những từ ngữ bên trong dường như sống động trở lại, như thể được viết riêng cho tôi vậy. Cuốn tiểu thuyết đã nằm trên giá sách của tôi nhiều năm, bám đầy bụi và những ký ức bị lãng quên. Nhưng hôm nay, có điều gì đó thôi thúc tôi cầm nó lên và đọc lại. Khi tôi đắm chìm vào những trang sách, tôi bị ấn tượng bởi những mô tả sống động về một thế giới rất khác biệt so với thế giới của tôi.Nghệ thuật kể chuyện tài tình của tác giả đã dệt nên một bức tranh về các nhân vật rất thực, tôi cảm thấy như thể mình đang bước đi cùng họ trên những con phố của Paris thế kỷ 19. Những câu chữ trôi chảy, như một dòng suối nhẹ nhàng uốn lượn qua vùng nông thôn.
Bị động: Những từ ngữ của tác giả đã được trau chuốt khéo léo để gợi lên cảm xúc, và chúng đã thành công trong việc khiến tôi nghẹt thở và muốn đọc thêm.
Chủ động: Tôi đã đọc ngấu nghiến cuốn sách chỉ trong một lần ngồi, không muốn rời khỏi thế giới mà nó đã tạo ra.
Tục ngữ có câu “Thương người như thể thương thân” hay “Lá lành đùm lá rách” để nhắc nhở mỗi người bài học về lòng nhân ái. Hiện nay, rất nhiều hoạt động xã hội được tổ chức để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Đầu năm học, trường của tôi đã tổ chức một chuyến thiện nguyện đến thăm các điểm trường ở tỉnh Hà Giang. Vì vậy, nhà trường đã có hoạt động quyên góp, ủng hộ các bạn học sinh vùng cao. Tôi cảm thấy hoạt động này rất ý nghĩa và nhân văn. Sáng thứ hai, cô tổng phụ trách đã phổ biến đến toàn trường. Chúng tôi có thể ủng hộ quần áo cũ, cặp sách cũ, đồ dùng học tập hoặc quyên góp tiền mặt. Các lớp trưởng phụ trách thu, thống kê và đem nộp cho nhà trường. Hoạt động diễn ra trong vòng một tuần. Thứ hai tuần sau, các thầy cô sẽ bắt đầu chuyến đi thiện nguyện.
Sau khi cô tổng phụ trách phổ biến, tôi đã về nhà để thu gom và sắp xếp các món đồ. Tôi đã trích một số tiền nho nhỏ trong số tiền mừng tuổi để mua những món đồ dùng học tập như: bút chì, thước kẻ và tẩy. Ngoài ra, tôi cũng thu gom một số bộ quần áo mà mình không mặc nữa nhưng vẫn còn rất mới, giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng và một số quyển sách, truyện không cần dùng nữa.
Tôi cho các món đồ vào túi cẩn thận và đem đến trường nộp lại cho cô giáo. Tôi mong rằng những món quà này sẽ giúp đỡ phần nào cho các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Kết thúc một tuần, lớp tôi đã quên góp được một số tiền mặt là một triệu hai trăm nghìn đồng, cùng rất nhiều quần áo, sách vở và đồ dùng học tập,...
Mỗi tấm lòng cho đi sẽ giúp lan tỏa những điều tốt đẹp. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã làm được một việc có ích cho xã hội.