Trần Bảo Duy
Giới thiệu về bản thân
doulingo
My younger sister, Lily, is eight years old. She has bright blue eyes and curly brown hair that bounces as she runs. Lily is cheerful and always full of energy, making everyone laugh with her silly jokes. I admire her creativity and adventurous spirit, which inspires me to see the world through her joyful perspective.
Một trải nghiệm đáng nhớ của em là chuyến đi cắm trại cùng lớp hồi năm ngoái. Hôm đó, chúng em tập trung tại trường từ sớm, mang theo túi ngủ, đồ ăn và những dụng cụ cần thiết. Sau khi lên xe, không khí thật vui vẻ và hào hứng. Khi đến nơi, cảnh vật hiện ra trước mắt khiến em choáng ngợp: rừng cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo, và hồ nước trong vắt.
Chúng em nhanh chóng dựng lều, rồi cùng nhau chuẩn bị bữa ăn. Nhóm bạn của em chịu trách nhiệm nướng xúc xích, trong khi em và một vài bạn khác cắt trái cây. Sau khi ăn uống no nê, chúng em chơi các trò chơi như đuổi bắt, kéo co. Tiếng cười và tiếng hò reo vang vọng cả khu rừng.
Tối đến, chúng em quây quần bên đống lửa, cùng nhau kể chuyện và hát những bài hát yêu thích. Nhìn ánh lửa bập bùng, em cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc. Trải nghiệm này không chỉ giúp em gần gũi với bạn bè mà còn để lại trong em những kỷ niệm đẹp về tuổi học trò. Em nhận ra rằng, những khoảnh khắc giản dị, bình thường cũng có thể trở thành ký ức quý giá.
### Câu 1: Giải thích lí do không nên sống ỷ lại vào người khác
Sống ỷ lại vào người khác có thể gây ra nhiều hệ lụy tiêu cực cho bản thân và những người xung quanh. Trước hết, khi quá phụ thuộc vào người khác, chúng ta sẽ đánh mất khả năng tự lập và phát triển bản thân. Việc không tự mình giải quyết vấn đề sẽ khiến chúng ta không có cơ hội rèn luyện kỹ năng, từ đó dẫn đến sự yếu kém trong khả năng thích nghi và đối mặt với thử thách. Hơn nữa, sự ỷ lại cũng tạo áp lực cho những người xung quanh, khiến họ cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Điều này có thể làm tổn hại đến các mối quan hệ, vì không ai muốn trở thành người gánh vác mọi trách nhiệm. Cuối cùng, sống ỷ lại còn khiến chúng ta dễ dàng bỏ lỡ những cơ hội quý giá trong cuộc sống. Khi không tự tin vào khả năng của bản thân, chúng ta sẽ không dám bước ra khỏi vùng an toàn, từ đó không thể khám phá và tận hưởng những điều mới mẻ, thú vị. Vì vậy, để sống một cuộc đời trọn vẹn, mỗi người cần phải tự tin vào bản thân và chủ động trong mọi tình huống.
---
### Câu 2: Kỉ niệm ấu thơ đáng nhớ
Một trong những kỉ niệm ấu thơ đáng nhớ nhất của em là vào mùa hè năm lớp 3, khi em cùng bạn bè tổ chức một buổi dã ngoại tại công viên gần nhà. Hôm đó, trời nắng đẹp và không khí thật rộn ràng. Em cùng nhóm bạn mang theo bánh mì, trái cây và nước uống. Chúng em chọn một góc mát dưới tán cây lớn để trải chiếu, cùng nhau thưởng thức đồ ăn và trò chuyện.
Sau khi ăn uống no say, chúng em bắt đầu chơi trò chơi. Những tiếng cười giòn tan vang lên khi chúng em chơi kéo co và đuổi bắt. Thời gian như ngừng lại trong những giây phút hồn nhiên ấy. Tuy nhiên, một kỉ niệm đáng nhớ hơn cả là khi em và một bạn gái trong nhóm quyết định thi xem ai có thể nhảy xa hơn. Cuộc thi vui vẻ nhưng cũng có phần cạnh tranh. Khi em đang chuẩn bị nhảy, một con sóc nhỏ bất ngờ xuất hiện và chạy ngang qua, khiến em phân tâm. Em bật cười và quên mất mình đang thi, rốt cuộc bị thua bạn.
Sau đó, mọi người cười và cùng nhau vỗ tay. Dù không thắng, nhưng em nhận ra rằng niềm vui và sự đoàn kết giữa bạn bè mới là điều quý giá nhất. Buổi dã ngoại kết thúc trong những tiếng cười và những câu hứa hẹn sẽ có nhiều kỉ niệm đẹp hơn nữa. Kỉ niệm ấy không chỉ đơn thuần là một ngày vui chơi, mà còn là bài học về tình bạn và sự hồn nhiên trong tuổi thơ. Đến nay, khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vì những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa đó.
Một buổi chiều Chủ nhật, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, em đã có một trải nghiệm đáng nhớ về việc giúp đỡ người khác. Khi đang đi dạo trong công viên gần nhà, em tình cờ thấy một cụ bà ngồi trên ghế đá, vẻ mặt lo âu. Bà cố gắng đứng dậy nhưng không thể, chân bà có vẻ yếu.
Thấy vậy, em liền đến gần và hỏi: "Cụ có cần giúp gì không ạ?" Bà nhìn em, ánh mắt ánh lên niềm cảm kích. "Cháu có thể giúp bà đi về nhà được không?" Em gật đầu đồng ý, đỡ bà đứng dậy và dìu bà từng bước một. Bà kể cho em nghe về cuộc sống của bà, về gia đình và những kỷ niệm xưa. Trong lúc đó, em cảm nhận được sự kiên cường và yêu thương từ bà, dù bà đã trải qua nhiều khó khăn.
Khi đến nhà bà, em thấy bà hạnh phúc và cảm ơn em rối rít. Em cũng cảm thấy vui vì đã giúp được bà. Đó không chỉ là một hành động nhỏ mà còn là một bài học lớn về lòng nhân ái và sự kết nối giữa con người với nhau.
Nhưng điều bất ngờ hơn là sau đó, khi em đang trên đường về nhà, em bị ngã xe đạp. Vài người xung quanh ngay lập tức chạy đến giúp đỡ. Họ nâng em dậy, kiểm tra vết thương và đưa em vào một quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi. Một chị gái còn cho em miếng băng cá nhân và hỏi thăm sức khỏe. Sự quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ từ những người xa lạ khiến em cảm thấy ấm lòng.
Từ những trải nghiệm đó, em nhận ra rằng cuộc sống luôn đầy ắp những cơ hội để giúp đỡ và được giúp đỡ. Chính những hành động nhỏ bé nhưng ý nghĩa đó đã tạo nên sự gắn kết giữa mọi người, khiến cho cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn. Em sẽ luôn ghi nhớ những khoảnh khắc này, không chỉ để nhắc nhở bản thân về tầm quan trọng của việc giúp đỡ nhau mà còn để trở thành người biết chia sẻ và lan tỏa yêu thương.