Nguyễn Chấn Phong

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Chấn Phong
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

      Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những  trải nghiệm.Có trải nghiệm mang lại cho con người niềm vui ,hạnh phúc,có những trải nghiệm bên những người thân yêu, nhưng cũng có những trải nghiệm khiến ta buồn, khiến ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, tôi cũng có một trải nghiệm khiến tôi nhớ mãiđó là trải nghiệm lần đầu tiên biết đi xe đạp.

      Bốn năm trước, khi ấy tôi là một cậu bé học sinh lớp hai,nhìn các bạn đi xe đạp đi học,đi chơi,đèo bạn mà tôi ao ước một lần biết  đi xe đạp.Rồi mẹ tôi động viên tôi là con hãy tập đi xe đạp đi. Câu nói của mẹ khiến tôi nghĩ đến một ngày mình có thể tự đi xe đạp chắc sẽ vui lắm! Nhưng tôi lại lo ngại không biết mình có thể làm được hay không ?

      Và thế là hành trình tập đi xe đạp của tôi được bắt đầu.Lúc mới lên chiếc xe đạp tôi rất sợ hãi , từng bộ phận của xe đều rất xa lạ và nặng nề với tôi. Mẹ tôi đã giải thích cho tôi từng bộ phận của xe, cánh lấy đà, vào nhịp, cách điều khiển tay, mắt nhìn và tư thế ngồi. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi hít một hơi thật sâu và bước lên chiếc xe đạp. Lần đầu, chưa nổi một vòng tôi đã đổ xe và mẹ phải đỡ, tôi bắt đầu run lên, lo lắng, mất niềm tin. Bỗng lúc đó tôi nghe như có tiếng nói từ chiếc xe đạp vọng ra " Anh bạn  đừng sợ,không sao đâu anh bạn hãy đạp và nhìn thẳng về phía trước ''. Rồi tôi lấy hết can đảm đạp một bước nhưng tôi lại ngã vì không giữ được thăng bằng chiếc xe và không biết trống chân khi ngã và tôi lại đứng dậy tập tiếp nhưng khi vừa đi được một tí thì lại bị ngã và lần này là ngã rất đau và tôi đã khóc thét lên vì sợ nhưng mẹ tôi đã an ủi rằng, đừng sợ, cố lên sắp  hãy quyết tâm luyện tập,đừng bỏ cuộc giữa chừng và nhờ động lực của mẹ tôi mà tôi đã đứng dậy đi tiếp và sau một thời gian tập luyện thì tôi đã đi được một vòng mà không bị ngã,rồi dần dần tôi đi được hai vòng,ba vòng,bốn vòng.và lúc đó tôi nghe thấy tiếng vang vọng của mẹ tôi nói:''con đã biết đi rồi '',dường như chiếc xe đạp cũng nói với  tôi :''cậu làm tốt lắm,giờ thì cậu co thể đi khắp mọi nơi rồi ''.  Thật không thể tin được mẹ tôi đã bỏ tay đỡ ra khỏi chiếc xe từ bao giờ và để mình tôi tự đi một quãng dài. Tôi không tin nổi vào mắt mình và thử lại lần nữa, vfa lần này thì tôi đã chắc chắn một điều, tôi đã biết đi xe đạp.

 Từ đó, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ luyện tập, chiếc xe đạp  như người bạn đồng hành cùng tôi  đi chơi, đi mua đồ giúp mẹ, đi học đén trường. Tôi rất vui vì chiếc xe đạp đã giúp tôi nhiều điều, dạy cho tôi bài học về tính kiên trì, chăm chỉ luyện tập .

     Đó là trải nghiệm đáng nhớ của tôi.Những trải nghiệm đó gúp tôi giúp tôi rút ra kinh nghiệm là cần phải kiên trì , luyện tập thì mơi thành công được.

      Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có những  trải nghiệm.Có trải nghiệm mang lại cho con người niềm vui ,hạnh phúc,có những trải nghiệm bên những người thân yêu, nhưng cũng có những trải nghiệm khiến ta buồn, khiến ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, tôi cũng có một trải nghiệm khiến tôi nhớ mãiđó là trải nghiệm lần đầu tiên biết đi xe đạp.

      Bốn năm trước, khi ấy tôi là một cậu bé học sinh lớp hai,nhìn các bạn đi xe đạp đi học,đi chơi,đèo bạn mà tôi ao ước một lần biết  đi xe đạp.Rồi mẹ tôi động viên tôi là con hãy tập đi xe đạp đi. Câu nói của mẹ khiến tôi nghĩ đến một ngày mình có thể tự đi xe đạp chắc sẽ vui lắm! Nhưng tôi lại lo ngại không biết mình có thể làm được hay không ?

      Và thế là hành trình tập đi xe đạp của tôi được bắt đầu.Lúc mới lên chiếc xe đạp tôi rất sợ hãi , từng bộ phận của xe đều rất xa lạ và nặng nề với tôi. Mẹ tôi đã giải thích cho tôi từng bộ phận của xe, cánh lấy đà, vào nhịp, cách điều khiển tay, mắt nhìn và tư thế ngồi. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi hít một hơi thật sâu và bước lên chiếc xe đạp. Lần đầu, chưa nổi một vòng tôi đã đổ xe và mẹ phải đỡ, tôi bắt đầu run lên, lo lắng, mất niềm tin. Bỗng lúc đó tôi nghe như có tiếng nói từ chiếc xe đạp vọng ra " Anh bạn  đừng sợ,không sao đâu anh bạn hãy đạp và nhìn thẳng về phía trước ''. Rồi tôi lấy hết can đảm đạp một bước nhưng tôi lại ngã vì không giữ được thăng bằng chiếc xe và không biết trống chân khi ngã và tôi lại đứng dậy tập tiếp nhưng khi vừa đi được một tí thì lại bị ngã và lần này là ngã rất đau và tôi đã khóc thét lên vì sợ nhưng mẹ tôi đã an ủi rằng, đừng sợ, cố lên sắp  hãy quyết tâm luyện tập,đừng bỏ cuộc giữa chừng và nhờ động lực của mẹ tôi mà tôi đã đứng dậy đi tiếp và sau một thời gian tập luyện thì tôi đã đi được một vòng mà không bị ngã,rồi dần dần tôi đi được hai vòng,ba vòng,bốn vòng.và lúc đó tôi nghe thấy tiếng vang vọng của mẹ tôi nói:''con đã biết đi rồi '',dường như chiếc xe đạp cũng nói với  tôi :''cậu làm tốt lắm,giờ thì cậu co thể đi khắp mọi nơi rồi ''.  Thật không thể tin được mẹ tôi đã bỏ tay đỡ ra khỏi chiếc xe từ bao giờ và để mình tôi tự đi một quãng dài. Tôi không tin nổi vào mắt mình và thử lại lần nữa, vfa lần này thì tôi đã chắc chắn một điều, tôi đã biết đi xe đạp.

 Từ đó, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ luyện tập, chiếc xe đạp  như người bạn đồng hành cùng tôi  đi chơi, đi mua đồ giúp mẹ, đi học đén trường. Tôi rất vui vì chiếc xe đạp đã giúp tôi nhiều điều, dạy cho tôi bài học về tính kiên trì, chăm chỉ luyện tập .

     Đó là trải nghiệm đáng nhớ của tôi.Những trải nghiệm đó gúp tôi giúp tôi rút ra kinh nghiệm là cần phải kiên trì , luyện tập thì mơi thành công được.

câu 9 : Tình mẫu tử là tình cảm đẹp,thiêng liêng ; tình cảm này là đọng lực đẻ con người cố gắng , giúp cuộc sống tở nên ý nghĩa hơn.

câu 8:Một dòng thơ sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa là: khi ấy,từng bầy hoa không ai biết từ đâu chợt nảy sinh, đến nhảy múa say vui trên ngọn cỏ.

Tác dụng của biện pháp đó là:

+ Giúp tăng sự sinh động, hấp dẫn cho sự diện đạt trong câu thơ

+ Làm cho sự vật gần gũi vơi con người hơn.