Lê Ngọc Diệp

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lê Ngọc Diệp
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Sinh ra và lớn lên trong buổi đất nước ta gặp nhiều cơn sóng dữ của thời đại đến từ phương Tây ,khiến cho Thuần Phong Mỹ tục của một nước thuần phong kiến được xây dựng cả ngàn năm bị rung chuyển. Trần Tế Xương đã xuất sắc biến ngòi bút của mình thành thứ vũ khí sắc bén để bảo vệ chút đó nền văn hóa truyền thống dân tộc. Ông đã chọn cách biến bút pháp của mình thành bút pháp trào phúng, để châm biếm, lên án cái xã hội văn hóa lai căng đương thời. Điều đó đã thể hiện rõ nét qua các tác phẩm thơ nổi tiếng của ông "Lễ xướng danh khoa Đinh Dậu"

Nhan đề bài thơ còn có một cái tên khác:" Vịnh khoa thi Hương". Bài thơ miêu tả lễ xướng danh khoa thi hương tại trường Nam năm 1897, qua đó đã nói lên nỗi nhục mất nước và niềm chua xots của kẻ sĩ đương thời. Câu đầu tiên Trần tế Xương khẳng định sự quý trọng hiếm hoi của khoa thi- ước mơ của bao sĩ tử nước ta thời bấy giờ:

    "  Nhà nước ba năm mở một khoa"

Cứ 3 năm một lần khoa thi tuyển chọn những nhân tài cho đất nước mở ra cho các thanh niên tài tử muốn đem tri thức ra để rút nước giúp đời có cơ hội thể hiện mình. Trong bề dày lịch sử gần 1000 năm phong kiến, đây vẫn là con đường tiến thân lập nghiệp quen thuộc của những sĩ tử" bụng đầy chữ thánh hiền". Sự trang trọng quy mô của sự kiện này là không phải bàn cãi. Thế nhưng, khoa thi mà nhà thơ miêu tả của năm Đinh Dậu lại có điều gì thật khác, thật kỳ lạ: 

 " trường Nam thi lẫn với trường Hà"

Từ "lẫn" gợi sự lẫn lộn, thiếu rành tọt, rõ ràng, thiêusuwj nghiêm túc, trang nghiêm. Tựa như người dân ta vẫn dùng từ lẫn cho mớ rau ,  mớ vải. Nay nhà thơ lại sử dụng cho các sĩ tử từ những nơi chuyên đào tạo nhân tài. Sĩ tử nơi này lẫn với sĩ tử nơi kia. Cách dùng này khiến các ước mơ nhân tài nước Nam ta trở nên kém phần quan trọng, trở nên tầm thường như mớ ,rau mớ phải ngoài chợ. Nhưng vì sao tác giả lại tả về các đồng môn bằng sắc thái đó? Điều này đã thể hiện rõ ngay ở câu thơ sau:

      " Lôi thôi sĩ tử vai đeo lọ"

Tính từ “lôi thôi” được đưa lên ngay đầu câu bằng thủ pháp đảo ngữ, nhầm nhấn mạnh dáng vẻ thiếu nghiêm túc ,đúng đắn của các vị sĩ tử. Đến với hội thi ba năm mới một lần, các hiền tài các vùng miền chuẩn bị cho bản thân một dáng vẻ lôi thôi Thật đáng buồn và chê trách. Sự xuất hiện của những lọ nước khoác trên vai, khiến họ thêm ì ạch,  di chuyển lạch bạch. Dáng vẻ của những nam nhi lòng mang chí lớn mà luộm thuộm lôi thôi ,chẳng khác gì người dân buôn bán rau mưu sinh ngoài chợ. Cũng bởi vậy ,mà nhà thơ lại dùng từ lẫn khắc họa với trường thi năm Đinh Dậu. Nổi bật hơn cả thí sinh chính là những vị quan lớn, bộ mặt của triều đình, :của chính quyền trong trường thi:

" Ậm ọe Quan Trường miệng thét loa"

Quan trường- người đứng đầu khoa thi xuất hiện với âm thanh" ậm ọe". Một lần nữa nhà thơ đã sử dụng thủ pháp trào phúng để thể hiện sự châm biếm sâu sắc với dáng vẻ của một vị quan lớn. Ậm ọe là âm thanh nạt nộ, hăm doạ. Một vị quan lớn mà xuất hiện bằng cái âm thanh chua chát đằng trước, thật thiếu đi oai nghiêm cần có. Ông ta đã đến trường thi để trông thi -quản lý sĩ tử bụng đầy kinh thư. Vậy mà lại hăm dọa , phải nạt nộ .Hình ảnh đó đã gián tiếp khẳng định sự lộn xộn trong tác phong của các sĩ tử thời xưa. 

 Rõ ràng là người có học thức ,mà hành động thì nhếch nhác, chẳng có chút gì nho nhã. Xứng với các sĩ đó là một viên quan coi thi." To mồm gào rống" như đang giải tán đám đông ở chợ . Sự phối hợp nhịp nhàng của hai nhóm người đó "giúp" quan trường thi mất hẳn sự trang nghiêm ,Trịnh Trọng,cần có bối cảnh trường thi cũng nhờ vậy mà trở thành một bức tranh lộn xộn nhếch nhác đến không thể nhìn thẳng. 

Lọng cắm rợp trời ,quan xứ đến, 

Váy Lê quét đất mụ đập ra

Sự châm biếm của nhà thơ chẳng hề dừng lại đó.  Bởi ngay sau quan trường là sự xuất hiện của quan xứ và mụ đầm .Đây là hai nhân vật nhân tố rất mới - đại diện cho hơi thở của văn hóa phương tây đang lấn chiếm nghiêm trọng. Họ xuất hiện một cách hiên ngang giữa trường thi- đất học linh thieeng của văn hóa phong kiến. sự xuất hiện ấy thật kịch cưỡng và nhố nhăng họ lọng tre rợp trời và váy dài lê quét ddất trường thi vốn là nơi linh thiêng mang ý nghĩa văn hóa, chính trị quan trọng của một dân tộc vậy mà trở thành cái sân chơi cho những kẻ hợm hĩnh, keẹch cỡm của nhà nước. họ mang theo thứ văn hóa lai căng Đó là vào làm cả cái trường thi Vốn đã lộn xộn nhếch nhác về hình thức, nay bỗng trở nên càng lộn xộn , nhố nhăng, và ý nghĩa bản chất. 

(Em lười quá không viết nữa đâu mỏi tay quá r cô) 😘

 

Tiếng cười không chỉ mang lại niềm vui mà còn ẩn chứa sức mạnh lớn lao như một thứ vũ khí chống lại cái chưa hay, chưa đẹp trong cuộc sống. Khi con người cười, đặc biệt là tiếng cười châm biếm, hài hước, nó trở thành tấm gương phản chiếu những điều chưa hoàn thiện, những lầm lỗi và khiếm khuyết trong xã hội. Tiếng cười ấy giúp người ta nhận ra sai sót một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc, từ đó có động lực để sửa đổi và hoàn thiện bản thân. Hơn thế, tiếng cười còn là liều thuốc tinh thần, làm dịu đi những nỗi buồn, xua tan sự nặng nề trong lòng mỗi người. Nó dạy chúng ta cách đối diện với khó khăn bằng thái độ lạc quan và yêu đời, từ đó vượt qua nghịch cảnh một cách mạnh mẽ. Vì thế, tiếng cười không chỉ là niềm vui đơn thuần mà còn là biểu tượng của trí tuệ và lòng nhân ái, góp phần làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp và ý nghĩa hơn.

 

 

Sắc thái của từ này cũng có phần trang trọng và lịch sự, làm nổi bật sự dịu dàng, đằm thắm của người phụ nữ trẻ.