MẠC VY LINH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của MẠC VY LINH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1

Bài thơ “Những người đàn bà bán ngô nướng” của Nguyễn Đức Hạnh là lời tri ân sâu sắc dành cho những người phụ nữ lao động thầm lặng, tảo tần nuôi con giữa cuộc sống mưu sinh đầy khắc nghiệt. Qua hình ảnh quen thuộc bên lề đường – người đàn bà bán ngô – tác giả đã khắc họa một cách chân thực và cảm động về những số phận lam lũ, “nhem nhuốc bên ngoài che dấu” nhưng lại “ngọt lành, nóng hổi bên trong”. Từ ngữ giản dị, đời thường, hình ảnh thơ giàu sức gợi kết hợp với các biện pháp tu từ như ẩn dụ, điệp ngữ, đối lập… đã làm nổi bật sự đối lập giữa vẻ ngoài khắc khổ và tấm lòng bao dung, hy sinh của người mẹ nghèo. Bên cạnh đó, bài thơ còn là lời cảnh tỉnh về sự thờ ơ, vô cảm của xã hội trước những mảnh đời vất vả. Mạch cảm xúc chuyển từ xót xa, thương cảm đến tự vấn và cuối cùng là sự thấu hiểu, biết ơn. Bài thơ không chỉ là lát cắt cuộc sống mà còn là lời nhắc nhở về tình người trong guồng quay hối hả hôm nay.

Câu 2

Trong hành trình sống của mỗi con người, không ai tránh khỏi những khó khăn, thử thách – những “cơn bão” bất ngờ ập đến khiến ta mỏi mệt và muốn dừng lại. Tuy nhiên, điều quan trọng không nằm ở việc ta né tránh hay chờ đợi chúng đi qua, mà ở chỗ ta đối diện và vượt qua chúng như thế nào. Câu nói của Vivian Greene: “Cuộc sống không phải là để chờ đợi cơn bão đi qua, cuộc sống là để học được cách khiêu vũ trong mưa” chính là lời nhắn nhủ sâu sắc về thái độ sống chủ động, lạc quan và kiên cường trong mọi hoàn cảnh.

“Cơn bão” trong câu nói là hình ảnh ẩn dụ cho những khó khăn, thất bại, biến cố trong cuộc đời. Cuộc sống vốn không bằng phẳng, không thể luôn là bầu trời quang đãng. Những thử thách là điều tất yếu, giúp ta rèn luyện bản lĩnh, ý chí và trưởng thành hơn. Nhiều người khi đối diện với nghịch cảnh thường chọn cách né tránh, trì hoãn hoặc buông xuôi. Nhưng chờ đợi một cơn bão đi qua không khiến ta mạnh mẽ hơn, nó chỉ khiến thời gian trôi đi vô nghĩa. Ngược lại, “khiêu vũ trong mưa” là biểu tượng cho thái độ sống tích cực: biết thích nghi, vững vàng và tận hưởng cuộc sống dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.

Thực tế đã chứng minh, những người thành công không phải là người may mắn không bao giờ gặp thất bại, mà là người biết biến khó khăn thành động lực để vươn lên. Thomas Edison từng thất bại hàng ngàn lần trước khi phát minh ra bóng đèn. Helen Keller – người vừa mù vừa điếc – vẫn trở thành một nhà văn, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng. Họ chính là những người đã học cách “khiêu vũ trong mưa”, biết biến nghịch cảnh thành ánh sáng soi đường. Trong cuộc sống hiện đại, khi áp lực từ học tập, công việc, gia đình ngày càng lớn, thì thái độ sống tích cực càng trở nên cần thiết. Một người biết chấp nhận hoàn cảnh và tìm cách vượt lên, thay vì than trách số phận, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và hạnh phúc hơn.

Tuy nhiên, để “khiêu vũ trong mưa” không phải là điều dễ dàng. Nó đòi hỏi sự rèn luyện về tư duy, cảm xúc và nghị lực. Chúng ta cần học cách kiểm soát nỗi sợ, giữ cho tinh thần vững vàng, và đặc biệt là biết tìm ra điểm tích cực trong mọi tình huống. Đó không phải là sự lạc quan mù quáng, mà là sự dũng cảm, bản lĩnh để biến nỗi đau thành bài học, biến thử thách thành cơ hội phát triển.

Tóm lại, câu nói của Vivian Greene là một lời nhắc nhở đầy ý nghĩa: Hãy thôi chờ đợi những điều không mong muốn biến mất, mà hãy học cách sống đẹp, sống mạnh mẽ trong chính hoàn cảnh hiện tại. Bởi vì chỉ khi ta biết “khiêu vũ trong mưa”, ta mới thực sự làm chủ cuộc đời mình và cảm nhận được hết vẻ đẹp của hành trình sống.


Câu 1: Xác định thể thơ của văn bản.

Bài thơ được viết theo thể thơ tự do.

Câu 2: Tìm những từ ngữ cho thấy thái độ của người đi đường với người đàn bà bán ngô nướng.

Những từ ngữ thể hiện thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của người đi đường như:

  • “thờ ơ”
  • “rẽ rúng cằm lên vứt xuống”

Những hình ảnh đó cho thấy sự vô cảm, hờ hững của người qua đường trước sự vất vả, hy sinh thầm lặng của người đàn bà bán ngô.

Câu 3: Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ trong khổ thơ:

Người đi qua thờ ơ

Hay rẽ rúng cằm lên vứt xuống

Những tờ bạc lẻ đè lên mùi thơm

Người đàn bà bán dần từng mảnh đời mình nuôi con

  • Biện pháp tu từ được sử dụng:
    • Ẩn dụ: “Người đàn bà bán dần từng mảnh đời mình” – nói lên sự hy sinh âm thầm, từng ngày vắt kiệt sức lực để nuôi con.
    • Hoán dụ: “Những tờ bạc lẻ đè lên mùi thơm” – thể hiện sự rẻ rúng của đồng tiền với công sức của người bán ngô.
    • Điệp ngữ và từ láy: “thờ ơ”, “rẽ rúng” – tạo nhịp thơ dồn dập, nhấn mạnh thái độ lạnh lùng của người đi đường.
  • Tác dụng:
    Những biện pháp tu từ này làm nổi bật sự đối lập giữa tấm lòng tảo tần, chịu thương chịu khó của người đàn bà bán ngô và sự vô cảm của xã hội, đồng thời khơi gợi sự xót xa, đồng cảm nơi người đọc.

Câu 4: Trình bày mạch cảm xúc của bài thơ.

  • Mở đầu bài thơ là sự quan sát đầy xót xa về hình ảnh người đàn bà bán ngô – lam lũ, cực nhọc bên lề cuộc sống.
  • Tiếp đó, tác giả bày tỏ nỗi buồn và trăn trở khi chứng kiến sự vô cảm của người đời.
  • Giữa bài thơ, cảm xúc chuyển sang hồi tưởng tuổi thơ, gắn với hình ảnh người mẹ tảo tần.
  • Cuối cùng là cảm xúc biết ơn, trân trọng, và tôn vinh những người phụ nữ âm thầm hy sinh vì gia đình


Câu 5: Nêu một thông điệp anh/chị rút ra sau khi đọc bài thơ và lí giải.

Thông điệp: Hãy sống nhân ái, biết đồng cảm và trân trọng những con người lao động thầm lặng quanh ta

Qua hình ảnh người đàn bà bán ngô – hiện thân của những số phận mưu sinh vất vả nhưng giàu yêu thương – tác giả nhắc nhở chúng ta về giá trị của tình người, và sự cần thiết của lòng nhân văn trong cuộc sống hiện đại.





Câu 1: Trong văn bản Sống mòn, nhà văn Nam Cao đã xây dựng nhân vật Thứ với nghệ thuật miêu tả tâm lý sắc sảo và tinh tế, phản ánh bi kịch của một trí thức tiểu tư sản trong xã hội cũ. Nhân vật Thứ hiện lên là một người thầy giáo nghèo, sống trong cảnh bức bối, tù túng của đời sống vật chất và tinh thần. Qua những dòng độc thoại nội tâm sâu sắc, Nam Cao khắc họa rõ nỗi day dứt, giằng xé giữa khát vọng sống có ích, sống có lý tưởng với thực tế cuộc sống nghèo khổ, trì trệ khiến Thứ dần đánh mất niềm tin và lý tưởng ban đầu. Nghệ thuật tương phản cũng được tác giả sử dụng hiệu quả, khi đối lập giữa hình ảnh Thứ của quá khứ với Thứ ở hiện tại để làm nổi bật quá trình tha hóa âm thầm nhưng đau đớn. Ngôn ngữ trần thuật mang giọng điệu chua chát, u uất cũng góp phần khắc sâu bi kịch của nhân vật. Nhờ vào những thủ pháp nghệ thuật ấy, Thứ không chỉ là một cá nhân riêng lẻ mà còn là biểu tượng cho cả một tầng lớp trí thức lạc lõng và bế tắc giữa xã hội cũ đầy bất công, ngột ngạt.

câu 2: Cuộc sống không phải là một hành trình trải đầy hoa hồng, mà là con đường gập ghềnh với những chông gai và thử thách. Có ý kiến cho rằng: “Sự vinh quang lớn nhất của chúng ta không nằm ở việc không bao giờ thất bại mà nằm ở việc vươn dậy sau mỗi lần vấp ngã.” Thật vậy, với người trẻ – những người đang trên hành trình khám phá và khẳng định bản thân – việc chấp nhận thất bại là điều tất yếu để từng bước tiến tới thành công.


Thất bại là điều không ai mong muốn, nhưng lại là một phần không thể thiếu của quá trình trưởng thành. Đó là khi chúng ta mắc sai lầm, vấp ngã, chịu tổn thương – nhưng đồng thời cũng là lúc chúng ta học hỏi, chiêm nghiệm và hoàn thiện bản thân. Nếu thành công là đích đến, thì thất bại chính là bài học giúp ta đi đúng đường. Người trẻ với sự nhiệt huyết và đam mê dễ lao vào những ước mơ lớn lao, nhưng cũng dễ vỡ mộng khi đối diện với thực tế khắc nghiệt. Chính vì thế, việc học cách chấp nhận thất bại, không sợ sai, không né tránh mà dám nhìn thẳng vào nó là một biểu hiện của bản lĩnh.


Chấp nhận thất bại không có nghĩa là buông xuôi hay đầu hàng, mà là hiểu rằng thất bại là tạm thời và mình có thể đứng dậy từ đó. Đằng sau mỗi lần vấp ngã là một cơ hội để nhìn lại mình, xác định sai lầm, điều chỉnh hướng đi. Hãy nhớ rằng, những con người vĩ đại nhất lịch sử cũng từng thất bại: Thomas Edison thất bại hàng trăm lần trước khi phát minh ra bóng đèn; Walt Disney từng bị cho là “thiếu ý tưởng sáng tạo”; hay J.K. Rowling bị nhiều nhà xuất bản từ chối trước khi Harry Potter trở thành hiện tượng toàn cầu. Họ khác biệt không phải vì chưa từng vấp ngã, mà vì họ không từ bỏ sau mỗi lần vấp ngã.


Với người trẻ thời đại mới – năng động, sáng tạo nhưng cũng chịu nhiều áp lực từ học tập, công việc, kỳ vọng xã hội – thất bại đôi khi khiến chúng ta dễ rơi vào khủng hoảng. Nhưng nếu có thể bình tĩnh nhìn nhận, học cách kiên trì và thay đổi sau thất bại, thì đó lại là cơ hội để bứt phá. Một người trẻ trưởng thành không phải là người chưa từng sai, mà là người dũng cảm nhận sai và sửa sai. Đó là bản lĩnh, là nền tảng vững chắc cho mọi thành công trong tương lai.


Bản thân tôi từng có những thất bại nhỏ – thi trượt, làm việc không như kỳ vọng, bị từ chối… Nhưng chính những lần ấy đã giúp tôi nhìn ra điểm yếu, học cách nỗ lực hơn, và mỗi bước tiến dù nhỏ cũng trở nên có ý nghĩa. Tôi hiểu rằng, con đường đến với thành công không trải thẳng mà có những khúc quanh, những chỗ gập ghềnh, và điều quan trọng nhất là đừng dừng lại.


Tóm lại, chấp nhận thất bại là bước đầu tiên để vươn tới thành công. Đừng sợ sai, đừng ngại ngã, vì mỗi lần thất bại là một lần ta mạnh mẽ hơn. Tuổi trẻ đẹp nhất không phải vì chưa từng vấp ngã, mà vì luôn biết đứng dậy từ nơi đã gục ngã và tiếp tục bước đi bằng tất cả niềm tin và khát vọng.


Câu 1.


Ngôi kể thứ ba (người kể giấu mình, gọi nhân vật chính là “y”, “Thứ”).


Tác dụng: Dù là ngôi kể thứ ba nhưng văn bản vẫn bộc lộ rất rõ thế giới nội tâm nhân vật Thứ, giúp người đọc hiểu sâu sắc hơn nỗi buồn, sự giằng xé và bế tắc trong tâm trạng của người trí thức tiểu tư sản sống giữa thời cuộc éo le.


Câu 2. Những từ ngữ, hình ảnh cho thấy cuộc sống của Thứ ở Hà Nội:


“sống rụt rè hơn”,“sẻn so hơn”,“sống còm rom”,“chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà, chuyện nuôi sống y với vợ con y”,“còn kiếm nổi bát cơm của mình ăn”.


Nhận xét: Cuộc sống của Thứ ở Hà Nội là một chuỗi ngày khốn khó, tầm thường, tù túng về cả vật chất lẫn tinh thần. Những hoài bão cao đẹp thuở trước dần bị thay thế bằng những toan tính nhỏ nhoi, tạm bợ.


Câu 3. Biện pháp tu từ: So sánh (“y thấy mình gần như là một phế nhân”).


Tác dụng: Thể hiện cảm giác vô dụng, bế tắc và hụt hẫng của Thứ sau khi bước ra khỏi môi trường học đường đầy lý tưởng. Diễn tả một cách sâu sắc sự tan vỡ của ước mơ, lý tưởng, khi phải đối diện với hiện thực khắc nghiệt. Gợi sự cảm thông từ người đọc trước bi kịch tinh thần của một trí thức trẻ có lý tưởng nhưng bị thực tế vùi dập.


Câu 4. Ở Sài Gòn:


Thứ sống nhiệt huyết, hăm hở, có hi vọng, có khát vọng thay đổi. “Y đã ghét và yêu. Y đã say mê. Y đã ngồi ở thư viện không biết mỏi lưng…”

→ Là giai đoạn Thứ còn giữ được phần nào lý tưởng và niềm tin vào tương lai.


Ở Hà Nội:


Thứ sống rụt rè, sẻn so, còm rom, chỉ còn lo toan những chuyện mưu sinh vụn vặt. Những ước mơ lớn bị thui chột, con người dần trở nên nhỏ nhen, tù túng.

→ Sự thay đổi: Từ một người đầy khát vọng sống trở thành một kẻ bất lực, bị hiện thực bào mòn cả tâm hồn và ý chí.


Câu 5.


Sống là phải biết đấu tranh để thay đổi, vượt qua sợ hãi và thói quen tù túng nếu không muốn bị cuộc đời làm cho “mòn đi”. Văn bản cho thấy số phận đáng thương của Thứ – một trí thức từng có lý tưởng nhưng bị nghiền nát bởi cuộc sống nghèo khổ và sự thiếu quyết đoán. Nếu chỉ cam chịu và để mặc cuộc đời cuốn đi, con người sẽ “mốc lên, gỉ đi, mòn, mục” – sống mà như đã chết. Câu chuyện cũng là lời nhắc nhở người đọc về sự cần thiết của hành động, của ý chí vượt lên số phận để thực sự được sống có ý nghĩa.

Khi nghe giọng hát trầm trầm của người nông dân, nhân vật trữ tình đã có những liên tưởng đầy xúc động và sâu sắc. Giọng hát ấy không chỉ đơn thuần là âm thanh phát ra từ một con người, mà là sự kết tinh của cả một đời sống lao động gắn bó với đất đai, ruộng đồng. Đó là “tiếng lúa khô chảy vào trong cót” – một hình ảnh gợi liên tưởng đến sự no ấm, đến những mùa gặt bội thu, nơi mồ hôi công sức của người nông dân được kết tinh thành hạt vàng. Còn “như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày” lại gợi sự sống dâng trào từ lòng đất mẹ, nơi lưỡi cày xới tung đất đai để khơi nguồn cho một mùa gieo trồng mới. Những liên tưởng ấy không chỉ thể hiện sự trân trọng, biết ơn của nhân vật trữ tình đối với người nông dân, mà còn cho thấy sự gắn bó máu thịt giữa con người và thiên nhiên, giữa người lao động và thành quả lao động. Giọng hát trầm ấm ấy chính là âm vang của cuộc sống bình dị, lam lũ mà giàu đẹp và đầy nhân văn.

Câu 2

Trong thời đại hội nhập và phát triển không ngừng hiện nay, câu hỏi về cách sống của người trẻ trở thành một vấn đề được nhiều người quan tâm. Có ý kiến cho rằng: “Tuổi trẻ ngày nay sống cần có ước mơ”, trong khi ý kiến khác lại khẳng định: “Tuổi trẻ thời hội nhập hãy sống thực tế.” Đây là hai quan điểm tưởng như trái ngược nhưng lại có mối quan hệ bổ sung và cần được nhìn nhận một cách hài hòa.


Ước mơ là những khát vọng, hoài bão tốt đẹp mà mỗi người hướng tới. Với tuổi trẻ – lứa tuổi của nhiệt huyết, đam mê và khám phá – ước mơ chính là ngọn lửa thắp sáng hành trình đi tới tương lai. Sống có ước mơ giúp người trẻ không ngừng cố gắng, vượt qua thử thách, phát triển bản thân và đóng góp cho xã hội. Những con người vĩ đại như Steve Jobs hay Elon Musk đều từng bắt đầu từ những ước mơ táo bạo. Chính nhờ khát vọng vươn xa, họ đã tạo nên những dấu ấn thay đổi cả thế giới.


Tuy nhiên, nếu chỉ sống với ước mơ mà thiếu đi sự thực tế, con người dễ rơi vào ảo tưởng, viển vông. Trong bối cảnh hội nhập, thế giới thay đổi nhanh chóng, người trẻ cần nhìn nhận thực tế để xác định rõ vị trí của bản thân, đánh giá đúng năng lực và hoàn cảnh. Sống thực tế không có nghĩa là từ bỏ ước mơ, mà là biết đặt ước mơ trên nền tảng vững chắc, biết chia nhỏ mục tiêu lớn thành những bước đi khả thi, phù hợp với thực tiễn cuộc sống.


Vì vậy, sống có ước mơ và sống thực tế không phải là hai lựa chọn loại trừ nhau, mà cần được kết hợp hài hòa. Ước mơ cho ta lý tưởng để phấn đấu, còn thực tế giúp ta giữ vững đôi chân trên mặt đất. Một người trẻ lý tưởng là người dám mơ ước và biết biến ước mơ thành hiện thực bằng sự nỗ lực và tư duy thực tế. Khi có sự kết hợp này, tuổi trẻ sẽ không bị cuốn vào những giấc mơ mơ hồ cũng không bị giới hạn bởi những lo toan tầm thường.


Bản thân tôi, là một người trẻ trong thời đại hội nhập, tôi luôn giữ cho mình những ước mơ – dù nhỏ bé hay lớn lao – và đồng thời học cách sống thực tế để từng bước biến những điều ấy thành sự thật. Tôi tin rằng, nếu mỗi người trẻ đều làm được điều đó, thì không chỉ bản thân họ vươn lên, mà cả đất nước cũng sẽ phát triển mạnh mẽ, bền vững.


Tóm lại, tuổi trẻ cần có ước mơ để không ngừng phấn đấu, và cần sống thực tế để không lạc lối. Hai yếu tố này bổ sung cho nhau, cùng tạo nên một thế hệ trẻ vững vàng, bản lĩnh và đầy khát vọng trong thời đại hội nhập toàn cầu.



1. Thể thơ tự do. dấu hiệu: số chữ trong câu không bằng nhau.

2. Tiếng bánh xe trâu, giọng hát trầm trầm, tiếng lúa khô cháy, cười khúc khích, huầy ơ.

3. biện pháp tu từ: so sánh.

Tác dụng: tăng sức gợi hình gợi cảm, làm câu thơ trở nên sinh động, hấp dẫn. Búp non mở lá là sự vận động trong cuộc sống, con người luôn vaanj động trong cuộc sống, khẳng đinh sự tồn tại của mình, sức sống mãnh liệt. Tác giả hướng đến điều tích cực trong cuộc sống.

4. Tâm trạng: mong chờ, sung sướng qua tiếng cười khúc khích, mở lòng đón nhận niềm vui bình dị của cuộc sống hằng ngày, thân quen Qua tiếng banhs xe trâu lặng lẽ.

Nhận xét tâm trạng nvtt: tâm trạng tích cực yêu cuộc sống, gắn bó với cuộc sống ở noing thôn, cảm nhận hơi thở cuộc sống.

5. Lời nhắc nhở về việc trân trọng những điều giản dị, gần gũi xung quanh ta. Đó là sự tỉnh thức để cảm nhận vẻ đẹp của của cuộc sống để thấy được từng khoảnh khắc và để sống một cachs trọn vẹn hơn.

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của văn bản trên là tự sự.

Câu 2: Theo văn bản, cậu bé Ngạn chạy sang nhà bà để trốn tránh những trận đòn của ba mình.

Câu 3: Dấu ba chấm trong câu "Suốt ngày chỉ chơi với… mẹ tôi và bà nội tôi." thể hiện sự ngập ngừng, do dự hoặc cảm xúc khó diễn tả của nhân vật khi nhắc đến việc chỉ chơi với mẹ và bà nội.

Câu 4: Nhân vật người bà trong văn bản là một người dịu dàng, yêu thương cháu, luôn che chở và bảo vệ cháu trước những trận đòn của ba. Bà thường kể chuyện và an ủi cháu, tạo cho cháu cảm giác an toàn và ấm áp.

Câu 5: Văn bản trên cho thấy tầm quan trọng của gia đình, đặc biệt là vai trò của người bà, trong việc bảo vệ và nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. Gia đình là nơi mang lại sự an toàn, yêu thương và hỗ trợ, giúp mỗi người vượt qua khó khăn và phát triển một cách toàn diện.

 

Câu 1: Văn bản trên được kể theo ngôi thứ ba.

Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích là của nhân vật người con gái thứ ba, Chi-hon.

Câu 3: Biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn văn là phép đối lập. Tác giả đặt hai sự kiện xảy ra đồng thời nhưng ở hai địa điểm khác nhau: trong khi mẹ bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul, Chi-hon đang tham dự triển lãm sách ở Bắc Kinh. Sự đối lập này nhấn mạnh khoảng cách về không gian và tình cảm giữa mẹ và con, đồng thời gợi lên cảm giác hối tiếc và trách nhiệm của người con khi không ở bên cạnh mẹ lúc cần thiết.

Câu 4: Qua lời kể của người con gái, người mẹ hiện lên với những phẩm chất như sự quan tâm, chăm sóc và hy sinh cho gia đình. Mẹ luôn lo lắng cho con cái, mong muốn con có cuộc sống tốt đẹp hơn, thể hiện qua việc dẫn con đi mua quần áo trước khi lên thành phố. Dù bản thân giản dị, mẹ vẫn mong muốn con được mặc đẹp và tự tin.

Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì đã không thử chiếc váy mà mẹ chọn cho mình, khiến mẹ buồn lòng.

Trong cuộc sống, những hành động vô tâm có thể gây tổn thương sâu sắc đến những người thân yêu. Đôi khi, chúng ta quá bận rộn với cuộc sống riêng mà quên đi sự quan tâm, chăm sóc đến cha mẹ và gia đình. Những lời nói hoặc hành động thiếu suy nghĩ có thể làm họ buồn lòng, cảm thấy bị bỏ rơi hoặc không được trân trọng. Vì vậy, chúng ta cần dành thời gian, lắng nghe và thấu hiểu để tránh gây ra những vết thương tinh thần cho những người thân yêu.

1: Văn bn trên được k theo ngôi th ba.

 

 Câu 2: Đim nhìn trong đon trích là ca nhân vt người con gái th ba, Chi-hon.

 

Câu 3: Bin pháp ngh thut được s dng trong đon văn là phép đối lp. Tác gi đặt hai s kin xy ra đồng thi nhưng hai địa đim khác nhau: trong khi m b lc ga tàu đin ngm Seoul, Chi-hon đang tham d trin lãm sách Bc Kinh. S đối lp này nhn mnh khong cách v không gian và tình cm gia m và con, đồng thi gi lên cm giác hi tiếc và trách nhim ca người con khi không bên cnh m lúc cn thiết.

 

Câu 4: Qua li k ca người con gái, người m hin lên vi nhng phm cht như s quan tâm, chăm sóc và hy sinh cho gia đình. M luôn lo lng cho con cái, mong mun con có cuc sng tt đẹp hơn, th hin qua vic dn con đi mua qun áo trước khi lên thành ph. Dù bn thân gin d, m vn mong mun con được mc đẹp và t tin. Câu 5: Chi-hon hi tiếc vì đã không th chiếc váy mà m chn cho mình, khiến m bun lòng. Trong cuc sng, nhng hành động vô tâm có th gây tn thương sâu sc đến nhng người thân yêu. Đôi khi, chúng ta quá bn rn vi cuc sng riêng mà quên đi s quan tâm, chăm sóc đến cha m và gia đình. Nhng li nói hoc hành động thiếu suy nghĩ có th làm h bun lòng, cm thy b b rơi hoc không được trân trng. Vì vy, chúng ta cn dành thi gian, lng nghe và thu hiu để tránh gây ra nhng vết thương tinh thn cho nhng người thân yêu.